Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 328 Coy den doi an

Chuong 328 Coy den doi anChuong 328 Coy den doi an
"Bác hai." Tiểu Cát Tường nhìn thấy Lâm Y Y, rất ngoan ngoãn kêu lên. Cậu rất thân thiết với Lâm Y Y, thứ nhất là bởi vì Lương thị thường xuyên dạy cậu, thứ hai là mỗi tháng khi Tiêu Tân và Lương thị đi thị trấn đổi trứng gà, sẽ tặng chút rau dưa qua cho Lâm Y Y, sau đó sẽ ngồi trong thị trấn chốc lát, Lâm Y Y sẽ cho Tiểu Cát Tường ăn ngon, cho nên thằng nhóc này mới nhớ kỹ Lâm Y Y.
Mặc kệ mỗi tháng nhà chú ba đến thị trấn có mục đích khác phải hay không, Lâm Y Y cũng không so đo, dù sao cô không thiếu chút miếng ăn này, hơn nữa con người của hai vợ chồng nhà chú ba cũng không tệ, mỗi lần đến đây, đều sẽ mang một ít rau dưa, hoặc là thứ khác, ví dụ như tôm hùm, ốc đồng, cá chạch theo mùa đều mang qua. Khi mang đến đích, hai vợ chồng đều xử lý sạch sẽ, rất cẩn thận.
Lâm Y Y sờ đầu của Tiểu Cát Tường: "Tiểu Cát Tường lại cao rồi, có ngoan ngoãn ăn cơm không?”
Tiểu Cát Tường vác một tay nải nhỏ trên người, là Lương thị bắt chước kiểu dáng của túi giải phóng làm cho con, túi giải phóng, đứa nhỏ vác cũng không tiện, hơn nữa nguyên liệu trên túi giải phóng đặc biệt, còn rất nặng, trẻ con cũng không vác nổi, cho nên làm túi vải nhẹ một chút. Trên người cậu mặc một cái áo thun ngắn tay màu xám nhạt, một cái quần màu đen, giày là giày vải Lương thị may. Quần áo ấy là quân áo Lâm Ngũ Đệ từng mặc, Lâm Y Y sửa sang lại quần áo của Lâm Ngũ Đệ rồi đóng gói cho Lương thị, chất liệu quân áo của Lâm Ngũ Đệ đều rất thoải mái, hơn nữa góc cạnh quần áo từng mặc đều mài phẳng, đứa nhỏ mặc ở trên người càng thêm thoải mái, hơn nữa, quần áo này đều rất mới, cho dù có một chỗ bị rách, cắt thành hình vẽ đáng yêu vá một chút cũng nhìn không ra.
Nhưng đừng coi thường quần áo người khác từng mặc, ở thời đại này, nhà ai không phải quần áo người lớn từng mặc rồi cho con nít mặc chứ? Vả lại, quần áo cũ có thể làm giẻ lau, có thể làm đồ lau nhà, có thể làm giày, nếu không phải giao tình tốt, dù là quần áo cũ người ta cũng sẽ không cho. Huống chi quân áo cũ của Lâm Ngũ Đệ còn rất mới. khi Lương thị cam quần áo đó, rất vui vẻ, Tê Cẩn Thái chua càng thêm chua tức giận nói bọn chị không cần, cô biết, Tê Cẩn Thái hâm mộ vì Tiêu Thụy không được mặc mấy bộ quần áo đó.
Nói một câu thật lòng, Lương thị cảm thấy dù cho mình may, cũng không may được quần áo tốt như vậy, quần áo này có thể mặc đến khi con cô ta trưởng thành. Bởi vì... Lâm Ngũ Đệ cũng sẽ lớn lên, sau khi lớn lên những bộ quần áo còn lại, vẫn có thể cho con cô ta mặc.
Ở thời đại này, có mấy người đi gặp đối tượng, đều sẽ mượn quần áo mới của người khác, cho nên quần áo mặc rồi của Lâm Ngũ Đệ, với Lương thị mà nói, thật sự không phải chuyện gì.
Tiểu Cát Tường nãi thanh nãi cả khí: "Có ăn no... Ăn no...' Nói xong, cậu ưỡn bụng mình lên, nhưng mà người cậu nhỏ, bụng cũng chỉ lớn như vậy, lại ra sức ưỡn lên cho Lâm Y Y xem, con nít như thế thật sự cực kỳ đáng yêu.
Lâm Y Y nói: "Khó trách Tiểu Cát Tường cao lớn, thì ra là ăn no." Tiểu Cát Tường: "Cao lớn, làm việc."
Lâm Y Y: "Tiểu Cát Tường ngoan như thế, muốn thưởng cái gì không?”
Tiểu Cát Tường biết khen thưởng, Lâm Y Y thường xuyên thưởng cho cậu, lúc này nghe được thưởng, cậu có chút ngượng ngùng xấu hổ mở miệng.
Lâm Y Y cười thoải mái: "Còn biết thẹn thùng, con chờ, bác hai lấy đồ ăn cho con."
Lương thị: "Chi dâu hai, không cân đâu." Cảm thấy bọn họ giống như cố ý đến đòi ăn vậy.
Lâm Y Y không xem là chuyện, đi vào trong nhà câm chút đồ ăn, cũng chỉ hai gói bánh bích quy nhỏ cùng mấy viên kẹo sữa thỏ trắng lớn. Bánh bích quy nhỏ là bánh bích quy vị sữa, bên trong một bọc nhỏ có bốn cái, là bánh bích quy thủ công cô mua ở hệ thống thương thành, không có nhãn, không có nhãn cũng có nghĩa là không có vấn đề. Túi đóng gói cũng là túi to trong suốt, người khác nhìn thấy, nghĩ rằng đây là bánh bích quy tới từ thành phố lớn, ngay cả người trong thành phố lớn, cũng sẽ không nghi ngờ, chỉ cho là mình chưa từng ăn nhãn hiệu này.
Lâm Y Y bắt đầu từ xà phòng thủ công, tìm được niềm vui trong vật phẩm làm thủ công, bởi vì đều không có nhãn, không có ký hiệu.
Lâm Y Y đem hai bọc bánh bích quy nhỏ cùng kẹo sữa thỏ trắng lớn cho Tiểu Cát Tường: "Đến, con mở túi xách nhỏ ra, bác hai cất vào cho con nhé."
Tiểu Cát Tường: "Cám ơn bác hai."
Lương thị: "Mỗi lần nó nhìn đến chị dâu hai, trong ánh mắt đều là ánh sáng, chị dâu hai cho nó nhiều đồ ăn vặt quá."
Lâm Y Y: "Vậy cũng là bởi vì Tiểu Cát Tường của chúng ta ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa, trong nhà cũng không nhiều đứa nhỏ, em cũng không cần gò bó nó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận