Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 469 Danh nhau 2

Chuong 469 Danh nhau 2Chuong 469 Danh nhau 2
Lâm YY: "Chị dâu Bối, chị đã đến rồi, mau vào trong ngồi, hôm nay em ra đảo ve nhà một chuyến, mua ít trái cây, nếm thử xem." Nói xong, cho Bối thị một quả đào đã rửa sạch/Quả đào này rất ngọt."
Bối thị: 'A ôi, trái cây này rất mắc, chị sẽ không ăn đâu, giữ cho Tiểu Ngũ ăn đi."
Lâm Y Y: "Nó vẫn có mà, chị đừng khách sáo với em."
Bối thị: "Vậy chị sẽ không khách sáo." Tuy rằng rất muốn cam về nhà cho bọn nhỏ ăn, nhưng trong nhà người khác không ăn, mang ve cho đứa nhỏ ăn, như vậy nhục nhã lắm. Cô ấy cắn một ngụm đào, thật đúng là rất ngọt, vừa thân bí nói,'Em gái Lâm, chị nói với em, hai cháu trai nhà doanh trưởng Hứa đến rồi."
Lâm Y Y nhướn mày, có hơi ngoài ý muốn, một tháng trước mới nhắc tới.
Bối thị tiếp tục nói: "Sáng hôm nay, mẹ của doanh trưởng Hứa mang hai đứa cháu tới, nói là muốn cho hai cháu đi học ở trường trong bộ đội, hôm nay em gái Hứa và doanh trưởng Hứa cãi vã một trận.
Lâm Y Y nói: "Chuyện này, thật đúng là không dễ xử lý."
Bối thị: "Đổi thành chị, thằng nhãi thỏ con đó đụng tới hai đứa con trai chị, nếu chồng chị không chặt đứt quan hệ với bên đó, vậy chị ly hôn với anh ấy." Tuy rằng nói thời đại này ly hôn sẽ bị người ta khinh thường, nhưng Bối thị cũng không quan tâm, thấy kẻ thù giết con còn có thể chịu đựng, đây vẫn là kẻ làm mẹ sao?
Lâm Y Y nghĩ thâm, nếu là cô, vốn sẽ không có cơ hội sanh non lần thứ hai, đàn ông ở trong bộ đội, bảo cô hầu hạ cả nhà chồng? Đó là không có khả năng. Nghĩ như thế, chị dâu phải chăm sóc hai đứa cháu, chắc là Hứa thị hầu hạ cả nhà này, công việc nhà chắc chắn không thể bỏ sót, cô ấy cũng sẽ không làm.
Hai người trò chuyện một tiếng sau, Lý Vượng Đạt đến đây: "Thím... Thím...' Cậu chạy thở hổn hển, trên mặt còn có vết máu, Lâm Y Y và Bối thị thấy mà hoảng sợ.
Bối thị: "Con... Con làm sao?"
Lý Vượng Đạt: "Chúng con cãi nhau với Chương Gia Cường, cậu Tiểu Ngũ ở văn phòng hậu cần, chủ nhiệm Lý bảo con gọi cha mẹ." Chủ nhiệm Lý trong miệng cậu là Lý Tuệ, tuy rằng phụ trách hậu cần của các gia đình trong viện, nhưng tất cả mọi người sẽ gọi cô ấy một tiếng chủ nhiệm.
Lâm Y Y biết Chương Gia Cường, bình thường cũng thường xuyên chơi đùa với Lý Vượng Đạt, Lâm Ngũ Đệ bọn họ, cho nên cô lập tức hỏi: "Sao các cháu đánh nhau?"
Lý Vượng Đạt: “Chúng cháu thi kéo co, bên chúng cháu thua, nhưng người bên Chương Gia Cường bọn nó vượt lên, lúc bị bọn nó vượt qua, chúng cháu đụng phải bọn nó, cậu Tiểu Ngũ đè ở trên người một đứa, đối phương liên đánh cậu Tiểu Ngũ, sau đó chúng cháu lập tức đánh với bọn nó."
Trong lời giải thích của Lý Vượng Đạt, mọi người đã tới văn phòng hậu cần.
Mới đến cửa, chợt nghe thấy một giọng nói hùng hùng hổ hổ, giọng cực kỳ lớn.
"Đần tiên, đánh cháu trai tôi thành như vậy nhất định phải đến tiền."
"Thằng súc sinh này có được dạy dỗ không? Nếu không ai dạy thì tôi thay thế cha mẹ nó dạy nó." Nói xong, bà ta xông lên muốn đánh người, bị Lý Tuệ ngăn cản.
Lâm Y Y nhíu mày, cô biết người nói này, chính là bà cụ ở trên thuyên hôm nay.
Thấy Lâm Y Y và Bối thị tiến vào, Lý Tuệ vội vàng tiếp đón: "Đồng chí Lâm, đồng chí Bối, mọi người đến rồi."
Theo sự tiếp đón của Lý Tuệ, bà cụ cũng thấy bọn họ, lúc gặp Lâm Y Y, bà ta đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng đi theo chào hỏi: "A ôi, cô gái, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy đã gặp nhau, thật là có duyên phận. Cô gái, cô cũng làm ở trong này hả?"
Nghe lời nói của bà cụ xong, vẻ mặt của Lý Tuệ và Bối thị cứng đờ, vừa rồi lúc bà cụ này mắng Lâm Ngũ Đệ, la lối hung ác, giờ thấy Lâm YY gọi một cách thân thiết, người không biết, còn tưởng rằng Lâm Y Y ở bên phe bà ta.
Lâm Y Y cười cười: "Đúng vậy, rất có duyên phận." Nói xong, cô vẫy tay vê phía Lâm Ngũ Đệ,'Tiểu Ngũ, lại đây."
Lâm Ngũ Đệ nhào vào trong lòng Lâm Y Y: “Chị...
Lâm Y Y sờ đầu của cậu: "Không sợ, chị ở đây."
Từ nhỏ Lâm Ngũ Đệ đã thuận buồm xuôi gió, bởi vì thân phận của Tiêu Vũ và Lâm Y Y, ai sẽ cãi nhau với cậu? Lúc ở trong viện công nhân viên chức của công an, trẻ con nơi đó đều là con công nhân, giáo dục vốn cũng không tệ, cho dù có chút đứa nhỏ rất đầu gấu, hoặc là trong nhà dạy dỗ không tốt, bọn họ cũng sẽ không cãi vả với Lâm Ngũ Đệ, bởi vì tất cả mọi người biết, Tiêu Vũ là phó cục trưởng. Về tới trong thôn, Lâm Y Y khiến nhóm thôn dân cảm kích vì là anh hùng trồng rau trong hố bếp, cho nên cũng không có người sẽ cãi nhau với Lâm Ngũ Đệ, ngay cả là sự thật.
Cũng bởi vậy, mấy năm này của Lâm Ngũ Đệ từ 2 tuổi đến 7 tuổi, đều lớn lên vui vẻ sung sướng, hôm nay đánh nhau với cháu nhỏ của Doanh trưởng Hứa, còn là lần đầu, nhưng tính tình Lâm Ngũ Đệ cũng không nhỏ, tuy rằng cậu không gây chuyện, bình thường cũng ngoan, nhưng dù sao được Tiêu Vũ và Lâm Y Y cưng chiều lớn lên, bình thường các anh trai đều nhường cậu, chơi với các đồng bọn nhỏ, tất cả mọi người nịnh bợ cậu, trong xương của cậu cũng quật cường cùng cao ngạo, cho dù là lần đầu tiên đánh nhau, lá gan cậu cũng lớn, nắm tay hoàn toàn không mềm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận