Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 466 Ba cuva hai be trai

Chuong 466 Ba cuva hai be traiChuong 466 Ba cuva hai be trai
Cho nên ngày hôm sau, Lâm Y Y, Lâm Đại Quân và Lâm Tứ Quân cùng đi. Vừa vặn ngày này là chủ nhật, Tiêu Vũ nghỉ ngơi, có thể ở nhà trông đứa nhỏ. Cô chủ nhật đi, sáng sớm thứ hai sẽ trở lại, cứ như vậy, giữa trưa Lâm Ngũ Đệ trông Tiểu Thập Nhất một chút là tốt rồi.
Từ trên đảo, thuyền xuất phát tương đối sớm, là năm giờ sáng sớm xuất phát, bởi vì thuyền là muốn tới về, sau khi đến bến tàu ở đại đội sản xuất Bạch Nê Loan, còn phải trở về, chuyến trở về là sáng sớm bảy giờ, cho nên trên đảo xuất phát tương đối sớm.
Đến sáu giờ rưỡi, Lâm Y Y Lâm Đại Quân và Lâm Tứ Quân liên xuống bến tàu. Bọn họ ở đại đội sản xuất Bạch Nê Loan thuê xe bò vê nhà, đường trở về cũng đi rất xa.
Đến nhà, Lâm Y Y mở cửa để trong nhà thông gió, sau đó đi nhà cũ hỏi thăm một chút. Sau khi trở về, bắt đầu ở hệ thống thương thành mua đồ, cô mua bồn tắm cỡ lớn cho Tiểu Thập Nhất, lại mua quả táo, quả đào, dưa hấu, đều là hoa quả quý, sau đó lại mua một chút đồ vật linh tinh, xế chiêu đi một chuyến lên thị trấn, vừa rạng sáng, ngày thứ hai cô liền cưỡi xe đạp, mang theo những thứ đồ này đi bến tàu.
Đến bến tàu có thể đẩy xe đạp lên thuyền. Ngày hôm qua khi rời thuyền cô liên hỏi qua công nhân viên bến tàu, xe đạp có thể đẩy lên thuyền. Không chỉ là xe đạp, còn có nếu như cư dân trên đảo đi ra một chuyến, mang đồ vật nhiều, cũng có thể mang theo sọt đựng.
Chỉ có điều, xe đạp không thể đẩy vào trong khoang thuyền, chỉ có thể đứng ở trên boong thuyền. Trên boong thuyền có lan can rất cao, xe đạp dựa vào cũng rất an toàn, thế nhưng để ngừa xe đạp ngã xuống, Lâm Y Y cũng không di vào trong khoang thuyền, cô lấy ra một tấm vải lót trên đất, sau đó ngồi ở trên boong thuyền.
Trên boong thuyền đúng là có không ít người, so với tháng 5 bọn họ đi bộ đội thì người nhiều hơn, hơn nữa còn có không ít đứa nhỏ. Lâm Y Y cẩn thận ngẫm lại, hiện tại là tháng bảy, mấy đứa nhỏ đều nghỉ, nên cũng có quan hệ.
Có hai người con trai đi tới bên cạnh Lâm Y Y, bọn họ nằm nhoài trên lan can nhìn ra biển.
"Đại Bảo, Tiểu Bảo, hai đứa cẩn thận đó." Một bà lão từ trong khoang thuyền chạy tới, vẻ mặt sốt sắng nói,'Đừng nhoài người ra ngoài, cẩn thận ngã xuống."
Thật ra loại thuyên đón khách thì cho dù người ở trên boong thuyên cũng rất an toàn, chỉ cân không phải mình nhảy xuống, thông thường đều sẽ không ngã được.
Đứa bé trai lớn hơn một chút nói: "Bà nôi yên tâm đi, chúng con biết mà." Bé trai nhìn qua mười bốn, mười lăm tuổi, một đứa khác thì lại nhỏ hơn một chút.
Lâm Y Y nhìn bọn họ một chút, cũng không nói chuyện.
Hai cháu trai ở bên ngoài, bà cụ đương nhiên không yên lòng vê khoang thuyền, bà cũng ngồi xuống ở trên boong thuyền, vừa vặn ngồi ở đối diện Lâm Y Y.
Bà cụ nhìn Lâm Y Y vài lần, nhìn xe đạp bên cạnh, dựa vào xe đạp, liền hiếu kỳ hỏi: "Cô gái, đây là xe đạp của cô sao?"
Lâm Y Y gật đầu nói: "Đúng thế."
Bà cụ nhìn thấy trên xe đạp có rất nhiều thứ, lại nói: "Cô là cư dân trên đảo sao? Những vật này đều mua từ bên ngoài sao?" Có điều, bà cụ lại cảm thấy không giống, Lâm Y Y trang điểm không giống như là cô gái bên trong nông thôn.
Lâm Y Y cười lắc đầu một cái: 'Không phải."
Trên đảo này không phải cư dân thì chính là trong bộ đội, cho nên bà cụ lập tức nghĩ tới: "A, cô là người trong bộ đội đúng chứ? Chúng ta cũng đi bộ đội, con trai của tôi làm lính, tôi dẫn cháu trai đến thăm nó."
Lâm Y Y có chút bất ngờ, có điều ở đây gặp phải người nhà của bộ đội rất thông thường, dù sao đi lên đảo không phải cư dân chính là có quan hệ với bộ đội. Cô gật gù: "Đúng, tôi đi bộ đội, chồng tôi là một quân nhân."
Bà cụ lân này có chút vui vẻ: "Vậy thì thật là quá khéo, đều nói người nhà bộ bội là người một nhà, chúng ta có thể gặp được cũng là duyên phận. Cô gái nhỏ, chồng cô ở bộ đội làm cái gì vậy? Cô có thể theo quân, cấp bậc của chồng cũng không thấp đúng chứ? Tôi nói cho cô nghe, con trai của tôi là doanh trưởng, cấp bậc rất lớn, con trai này của tôi từ nhỏ đã lợi hại, người cũng hiếu thuận."
Lâm Y Y:”.... Nhìn bà thì đã biết con của bà rất hiếu thuận." Dù sao bà cụ này còn rất phúc hậu.
Bà cụ thích nhất nghe người khác khen bà như vậy.
Bé trai: "Bà nội, con muốn ăn đồ ăn, cho con kẹo."
Bà cụ: "Ở trên thuyền không thể ăn, ở trên thuyền ăn đồ ăn thì bụng sẽ không thoải mái, sẽ nôn, chúng ta xuống thuyền lại ăn đồ ăn."
Bé trai xẹp xẹp miệng: "Cho dù có nôn ra thì cũng chỉ là một viên kẹo thôi mà? Con muốn ăn."
Bà cụ luôn luôn dung túng cháu trai, thấy cháu trai nhỏ không ngừng ồn ào đòi ăn kẹo, bà cũng không còn cách nào, đành phải cho. Bà lấy ra hai viên kẹo hoa quả, cháu trai lớn cháu trai nhỏ mỗi người một viên. Thấy Lâm Y Y ngồi, bà lại cho Lâm YY một viên: "Cô gái, ăn viên kẹo ngọt miệng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận