Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 590 Tiêu Vũ trở ve

Chương 590 Tiêu Vũ trở veChương 590 Tiêu Vũ trở ve
Phân phát xong, cậu bỏ đồ đạc vào trong ngăn kéo, sau đó cầm quần lót đi giặt sạch. Chị nói rồi, quần lót mới mua phải giặt thì mới có thể mặc, cậu mau chóng giặt sạch hong khô, bởi vì năm nay tết đến tuy rằng không thể trở về nhà, thế nhưng cậu muốn mặc một thân đồ mới, như vậy cũng sẽ giống như ở nhà vậy.
Lâm Tam Quân bình thường rất tiết kiệm, là một trong những binh lính tiết kiệm nhất trong bộ đội, bình thường cậu không nỡ lòng tự mình dùng tiền, thế nhưng mua đồ cho chị, bao nhiêu cậu cũng cam lòng.
Đội sản xuất Đại Đường.
Sáng sớm đêm 30, rốt cục Tiêu Vũ cũng quay về, anh về đến nhà khoảng chừng tám giờ, Lâm Y Y và Tiểu Thập Nhất còn đang ăn điểm tâm, là sữa đậu nành và bánh quẩy.
Tiêu Vũ giữ yên lặng đi vào, đến cửa phòng bếp, Lâm Y Y mới phát hiện, bị dọa giật mình: "Anh. .. anh hù chết người."
Tiêu Vũ: "Cho em một niêm vui bất ngờ."
Tiểu Thập Nhất: "Cha. .. Ăn bánh quẩy." Nói xong, cậu bé đem bánh quẩy trong tay cho Tiêu Vũ ăn.
Tiêu Vũ đi qua, hé miệng cắn một cái, nhai hai ba lần nuốt xuống, rồi nhìn Lâm Y Y nói: "Anh còn chưa ăn điểm tâm, có còn không?" Đang nói chuyện, anh đi tới một bên bếp.
Chỉ là. .. Tiêu Vũ sửng sốt một chút, bếp rất lạnh, không có dấu hiệu từng nhóm lửa.
Có điều Tiêu Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, anh lại không phải thần toán, sao lại nghĩ bếp không nhóm lửa thì bữa sáng của vợ anh lại có vấn đề chứ?
Lâm Y Y phản ứng cũng nhanh: "Trong nhà không có nấu, điểm tâm là em đi lên trên trấn mua, có người quen biết lén lút làm bánh quẩy và sữa đậu nành, chỉ bán cho người quen, xong lại nói: "Em lại đi mua một phần, anh chờ em một lát."
Tiêu Vũ: "Không cân, tùy tiện ăn một chút là được rồi."
Lâm Y Y: "Tùy tiện ăn một chút cũng phải cần thời gian làm, chờ sau khi làm xong, em cũng gần như mua về, anh trông con trai, em đi mua." Nói xong, cầm chén cất vào bên trong rổ, sau đó cưỡi xe đạp nhanh chóng đi mất. Nói thật, trong lòng Lâm Y Y còn đang nhảy thình thịch, cô biết Tiêu Vũ là người tỉ mỉ, chỉ sợ anh phát hiện vấn đề. Trong thời gian anh ở nhà thì cô đều quy củ xuống bếp, không hề tham lam thuận tiện.
Tiêu Vũ cười lắc đầu một cái, nói với con trai: "Mẹ con giống như đứa bé vậy, con lớn rồi phải chăm sóc mẹ, bảo vệ mẹ."
Tiểu Thập Nhất: "Con sẽ chăm sóc Nhất Nhất."
Lâm Y Y tính toán thời gian, từ nhà bọn họ đến trên trấn, đại khái khoảng chừng một tiếng, cho nên đến chín giờ, cô quay vê: "Em đã trở vê, anh chờ có sốt ruột không?” Tiêu Vũ: "Có chút, ngày hôm nay quay về vội vàng nên mới không ăn cơm." Chủ yếu là muốn về nhà nên trong lòng vui vẻ, vui vẻ ngay cả điểm tâm cũng không ăn.
Lâm Y Y mở cái rổ ra, lấy ra chén đậu hũ lớn, còn có năm cái bánh tiêu, một cơm nắm, bánh quẩy là đồ dự bị, cơm nắm là món chính của Tiêu Vũ: "Anh ăn cái này, cái này gọi là cơm nắm, mùi vị rất ngon." Bên trong cơm nắm có bánh quẩy, cải bẹ, trứng chần.
Tiêu Vũ: "Người trên trấn lá gan thật lớn, cũng không sợ bị người ta bắt."
Lâm Y Y: "Bọn họ không phải lấy tiền, là thu đồ vật, lấy vật đổi vật, không ai nói. Nhưng mà bọn họ cũng là âm thầm làm, rất cẩn thận. Em tình cờ đi một lần, hôm nay ba mươi, muốn ăn đậu hũ nên đến đó, em sẽ cẩn thận."
Tiêu Vũ: "Đậu hũ này có mùi vị thật không tệ." Chẳng trách vợ anh muốn ăn.
Lâm Y Y: "Đúng vậy, ăn ngon chứ? Đúng rồi, trước đó Nhị Quân đã tới. .. " Cô nói chuyện của Lâm Nhị Quân một lần,"Em nghĩ, nếu như nó giữ khuôn phép, chúng ta coi như thân thích qua lại, nếu như nó làm chuyện mờ ám, đến lúc đó chúng ta cũng không cần khách khí."
Tiêu Vũ đối với chuyện như vậy luôn luôn mặc kệ, vợ nói cái gì anh đều nghe. Liên quan đến nhà mẹ đẻ của vợ, anh xưa nay không can thiệp, vợ muốn như thế nào thì như thế đó.
Có điều: "Chờ lát nữa anh đi một chuyến đến chuồng bò ở Đại đội sản xuất Thượng Lâm, chuẩn bị ít thứ cho người bên kia."
Lâm Y Y suy nghĩ một chút: "Được, không bằng xế chiều thì anh đi đi, buổi chiều em làm món ăn mang tới, buổi tối bọn họ có thể ăn một bữa ngon, dù sao cũng là cơm tất niên."
Tiêu Vũ: "Cũng được, cũng là em suy xét cẩn thận."
Lâm Y Y nói: "Là anh suy xét cẩn thận."
Tiểu Thập Nhất: "Cha, chúng ta chơi đá bóng đi." Tiểu Thập Nhất đã sớm ăn xong, cậu bé ôm quả bóng ở cửa chờ Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ: "Mua quả bóng rồi sao?"
Lâm Y Y: "Đúng vậy, Tiểu Ngũ thi được hạng nhất, em hứa mua cho nó một trái bóng, làm sao biết vừa mua về ngày đó, con trai của anh ôm bóng không buông, chỉ có thể mua thêm cho nó một cái. Đứa nhỏ này hẹp hòi vô cùng."
Tiểu Thập Nhất cười hì hì, hoàn toàn nghe không hiểu mẹ đang nói cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận