Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 481 Tam guong lao dong

Chuong 481 Tam guong lao dongChuong 481 Tam guong lao dong
Ngày giao dịch mùa hè không náo nhiệt như mùa đông, bởi vì mùa hè quá nóng, mà ngày giao dịch mỗi tháng đều có, cho nên ngày giao dịch náo nhiệt trong mắt mấy người Bối thị, trong mắt Lâm Y Y cũng không tính náo nhiệt, muốn nói náo nhiệt, ngày giao dịch 15 tháng 8 năm 62 là náo nhiệt nhất, trừ bỏ lân đầu tiên, ve sau ngày giao dịch cuối năm hàng năm cũng rất náo nhiệt, bởi vì mọi người phải chuẩn bị đồ tết mà.
"Bánh bao, bánh bao nóng hổi, có ai đến đổi không? Trao đổi bánh bao..."
"Trao đổi bánh bao, bánh bao ngon, bánh bao thịt hay nhân rau đều có..."
Lâm Y Y sững sờ, giọng nói này... Sau đó nhịn không được cười ra tiếng, cái này không phải là giọng Lâm Đại Quân và Lâm Tứ Quân sao? Cô lập tức theo tiếng đi qua, nhìn thấy Lâm Đại Quân, Lâm Trân và Lâm Tứ Quân đang buôn bán. Trước mặt họ đặt ba cái cái gùi, một cái gùi đựng bánh bao thịt, một cái gùi đựng bánh bao nhân rau, một cái gùi đựng vào màn thầu, vừa vặn một người phụ trách một cái gùi.
Lâm Y Y ở bên cạnh nhìn một hồi, không thể không nói, người đổi bánh bao còn không ít, mỗi người đều dùng lương thực đổi, như bánh bao nhân rau và màn thầu, nửa cân thô lương một cái, nửa cân thô lương cũng chỉ 2 hào, người nhà bình thường chi được. Mà bánh bao nhân thịt phải một cân thô lương một cái, nếu là lương thực tinh, tỉ như gạo, một cân lương thực tinh ba cái.
Không thể không nói, mấy đứa em nhà họ Lâm dùng cách đổi lương thực thế này còn thật có lợi. Rất nhiều người làm nếm một cái, đều rất cam lòng.
Kỳ thật bánh bao rất nhỏ, bên trong thịt cũng rất ít, nhưng là, bánh bao hấp chín, mỡ đông bên trong rất nhiều, rất nhiều người ăn bánh bao cũng chỉ ăn mỡ đông này, mỡ đông ngấm vào vỏ bánh ăn rất ngon.
Lâm Y Y nhìn một hồi, đi đến sạp hàng bên kia, cũng xếp hàng đi trao đổi bánh bao, đến lượt cô, Lâm Đại Quân sợ ngây người, cậu ta há to miệng nhìn chị mình: “Chi...
Theo tiếng kêu của Lâm Đại Quân, Lâm Tứ Quân và Lâm Trân cũng nhìn lại.
Lâm Tứ Quân càng lớn tiếng: "Chị, sao chị lại tới đây? Chúng em vốn còn muốn cuối tuần đi thăm chị đây.'
Lâm Trân: 'Chị.'
Lâm Y Y nói: "Chị mang mấy quân tẩu khác đến giao dịch, bọn chị tách ra giao dịch, chị đến bên này thì thấy mấy đứa."
Lâm Tứ Quân: ˆOa, chị, chị cũng quá lợi hại đi?”
Lâm YY:
Lâm Đại Quân: "Chị, anh rể với cháu ngoại trai không tới sao? Còn có Tiểu Ngũ có tới không?” Lâm Y Y: "Bọn họ không đến, mấy đứa cứ làm đi." Nói rồi, cô đi đến bên cạnh.
Lâm Trân: "Chị, chị có đói không? Chúng em có bánh bao thịt, bánh bao nhân rau và màn thầu, đều là sáng nay hấp, hiện tại còn nóng hầm hập." Lâm Trân hơi khẩn trương, đối với Lâm Y Y, cô bé tự nhiên khẩn trương, cảm giác như đối với mẹ chồng.
Lâm Y Y nói: "Chị không đói, chị ăn rồi mới đi. Sao mấy đứa nghĩ đến dùng bánh bao màn thâu giao dịch?"
Lâm Trân: "Đại Quân nói trong nhà không có việc gì, thì đến ngày giao dịch trao đổi một chút lương thực, chúng em mới bắt đầu làm việc lương thực không đủ ăn, đất phần trăm trồng lương thực." Bọn họ có ba miệng cơm, đi làm chỉ có một mình Lâm Trân, chỉ có chỗ lương thực đó lấp đầy bụng một mình Lâm Trân còn khó khăn, cho nên lương của thực bọn họ chủ yếu là trao đổi được, dùng phiếu cùng trứng gà trao đổi được. Ở nông thôn chỗ cần dùng trứng gà rất nhiều, mọi người đều biết nhà họ Lâm có trứng gà, cho nên khi muốn ăn trứng gà hoặc dùng trứng gà biếu người, đều sẽ tới đổi, nhà ai sinh con sản phụ muốn bổ thân thể, hoặc nhà ai có phụ nữ mang thai muốn bổ thân thể đều sẽ tới nhà họ Lâm đổi trứng gà.
Lâm Trân là cô gái cần cù, Lâm Tứ Quân cũng chịu khó, cho nên Lâm Đại Quân ở huyện thành lên cấp ba, bọn họ lại nuôi gà với heo con trong đến béo mập.
Lâm Y Y: "Rất tốt, có lý tưởng có theo đuổi, đây mới là tấm gương lao động. Thật sự là, không biết khen thế nào."
Lâm Trân nghe xong, trong lòng thật vui vẻ: "Trưa nay chị ve nhà ăn cơm đi, gọi những quân tẩu kia cũng đi cùng, em về nhà trước làm cơm."
Lâm Y Y nghĩ nghĩ: "Được." Nói rồi, cô lấy đồ trong gùi ra."Đây là cá khô, rong biển, còn có tôm, lúc đầu cũng là muốn cho mấy đứa, em trực tiếp mang về đi."
Lâm Trân: "Dạ, được." Đối với Lâm Y Y cho đồ, lúc đầu cô ấy còn có ý không muốn, nhưng thấy Lâm Đại Quân cho tới bây giờ đều không khách khí cầm, cô bé cũng không từ chối. Lâm Đại Quân chính xác sẽ không từ chối, chị mình cho cái gì thì lấy cái đấy, đây đã là thói quen. Trước đó khi nạn đói, chị cậu ta cho bao nhiêu đồ ăn, bọn họ sẽ ăn bấy nhiêu, đến mức thành thói quen, chị cho, cậu ta liền lấy.
Lâm Trân: "Chị, các chị lần này tới tất cả mấy người?" Như vậy lúc cô nấu cơm cũng có chút nắm chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận