Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 138 Thôi Bình ghé thăm 2

Chương 138 Thôi Bình ghé thăm 2Chương 138 Thôi Bình ghé thăm 2
Trong giỏ có hai miếng thịt ba chỉ, một cây củ cải trắng và nửa gói đường đỏ.
Lâm Y Y đoán miếng thịt ba chỉ này là thịt tươi đầu tháng dùng phiếu thịt mua, sau đó mới bảo quản. Lâm Y Y không khách sáo, cầm lấy đồ trong giỏ, nói: "Chị dâu, chị chờ em một chút." Cô vào bếp lấy ra một bát tôm khô nhỏ, một nắm mầm đậu tương, và một nắm mầm đậu nành khoảng nửa cân. Sáu cân tôm khô mà mấy đứa em trai Lâm gia để lại ngày càng giảm dần: "Chị dâu, đây cũng là chút tâm ý của nhà em, mong chị nhận lấy."
Thôi Bình lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Y Y liên cảm thấy cô gái này còn rất trẻ. Sự trẻ trung của Lâm Y Y không phải là giả bộ, mà bởi vì thân thể 15 tuổi này từ trên xuống dưới đều lộ ra sự trẻ con. Nhưng nhìn vào cách làm hành xử của Lâm Y Y liên biết rằng cô là một cô gái thông minh, không khéo "Ấy, đây là tôm khô, còn có mầm đậu nành cũng còn rất tươi, có thể để cho lão Dương nhà chị ăn món khác rồi."
Lâm Y Y cười: "Chị có thể dùng tôm khô để làm cháo trứng hấp, ăn rất ngon... mâm đậu này là em gieo trông được. Đúng lúc thu hoạch thì chị dâu đến, thật là vừa vặn."
Thôi Bình có chút ngạc nhiên: "Mầm đậu là em gieo sao? Thật lợi hại. Còn nữa không... nhìn chị nói này, ý của chị là chị dùng đậu đổi với em được chứ?
Lâm Y Y nói: "Vậy cũng được, nửa cân đậu nành loại nhỏ được hai cân giá đỗ. Nếu chị dâu muốn đổi thì đổi cho em đậu nành trước vì giá đỗ phải trông mất ba ngày. Em không còn đậu tương loại nhỏ nữa." Lâm Y Y cũng không khách khí mà nói mấy lời kiểu không cần đậu tương, huống chi hiện tại còn thiếu lương thực, mùa màng sau có tốt cũng không có đạo lý đưa không. Tuy nhiên, Lâm Y Y nhấn mạnh đến đậu tương loại nhỏ vì hạt đậu nành loại nhỏ này sau khi nảy mầm thì thu hoạch được nhiều hơn, nhưng hạt đậu nành loại lớn thì lại ít hơn.
Là vợ của Cục trưởng, Thôi Bình ở nhà cũng không thiếu cái ăn nên không cần nghĩ đến việc lợi dụng người khác. Dù cho có chiếm tiện nghi của người khác cũng sẽ không chiếm tiện nghi của Lâm Y Y: "Vậy thì tốt quá, ngày mai chị sẽ đến." Nửa cân hạt đậu nành loại nhỏ có thể ăn trong bao lâu? Nấu canh đậu nành? Nhưng hai cân mầm đậu nành có thể ăn bốn bữa, tốt hơn so với đậu nành nhiều. Nhưng Thôi Bình không biết rằng Lâm YY đã lấy một nửa mầm đậu nành cất đi. Lâm Y Y không nghĩ bản thân cô lợi dụng, cô cũng phải vất vả lắm mới có được, cô còn phải chọn giá đỗ nữa đó.
Lâm Y Y: "Được rồi."
Thôi Bình vừa đi, Lâm Y Y ở bên trong sắp xếp đồ đạc, Lâm Ngũ Đệ đứng cạnh cô đang ăn kẹo sữa đường, Lâm Ngũ Đệ chỉ cần có cái gì ăn thì đều sẽ ngoan ngoãn. Một giọng nói từ cửa truyền đến: "Là nơi này, dựa theo thím kia nói thì hẳn ở đây."
"Chúng ta có nên hỏi một chút không?"
"Vậy thì ngại lắm."
"Bà nội, mẹ, hỏi thăm đường có gì mà phải xấu hổ? Có ai ở đây không vậy?" Âm thanh có chút lớn.
Lâm Y Y nghe thấy âm thanh quen thuộc, đây không phải là giọng của Te Cần Thái sao? Cô bước ra khỏi bếp: "Bà nội, mẹ, hai người đến rồi à? Vào nhà đi ạ."
Lâm Đại Quân: "Chị ơi, chúng em cũng đến rồi đây." Lâm Đại Quân và Lâm Tam Quân cùng nhau xách một bó củi, Lâm Tứ Quân thì đeo một cái giỏ.
Lâm Y Y nhìn cậu ta, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, một đứa trẻ còn choai choai bê một bó củi nhìn rất ngoan và hiểu chuyện. Giọng cô cũng bất giác dịu đi: "Mệt không, mau vào đi."
Lâm Tứ Quân: "Chị ơi, em mang mấy con cá to tới. Chúc mừng chị gái chuyển lên thị trấn."
Lâm Y Y: "Này... được rồi, Đại Quân, Tam Quân, hai đứa gánh củi vào phòng ngoài cùng bên phải, Tứ Quân để giỏ ở ngoài sân, bà nội và mẹ, hai người ngồi xuống đi con rót trà cho."
Người nhà họ Tiêu đứng ở ngoài sân. Nhà ở trên thị trấn khiến họ có chút bó tay bó chân nhưng trong ánh mắt vẫn bộc lộ niềm hạnh phúc. Đặc biệt là ông nội Tiêu và Tiêu Đại Cường vô cùng rõ ràng.
Nhà họ Tiêu cũng có nhà gạch xanh, còn là gạch men trắng xanh. Cho nên bọn họ cũng không phải rất hâm mộ, cái bọn họ hâm mộ là thân phận người trong thành phố, còn có hàng hóa lương thực.
Từ khi xảy ra nạn đói, người bị đói chết chỉ có dân quê chứ không có người thành phố, bởi vì dù là nạn đói thì người trong thành phố cũng có hàng hóa lương thực, dù số lượng hàng hóa ít đi chăng nữa, nhưng mà cũng sẽ không bị cắt đứt nguồn hàng, còn người trong thôn quê thì lại khác, bọn họ nộp lương thực lên thì còn lại bao nhiêu để ăn cơ chứ? Cho nên lúc này sự khác biệt giữa người nông thôn và thành phố liền trở nên rõ ràng.
Nhà họ Tiêu để đồ ở sân, nhìn hết phòng này sang phòng khác, vốn dĩ cứ tưởng nhà nhỏ nhưng không ngờ lại là một căn nhà rộng có cả một cái sân riêng, tuy không gian không rộng rãi như ở vùng nông thôn nhưng ở đây cũng có bốn phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận