Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 439 Chuyện ở trường 2

Chương 439 Chuyện ở trường 2Chương 439 Chuyện ở trường 2
Lúc Đại Quân mới đi học cấp ba ở thị trấn, bị các bạn cùng phòng trêu chọc vì ngày nào cũng phải tắm, nhưng Đại Quân rất bình tĩnh. Về cơ bản, chỉ cân không tranh giành đồ ăn với cậu, cậu thường rất bình tĩnh. Theo suy nghĩ Đại Quân, cậu là một người đã được trải nghiệm với thế giới bên ngoài, cậu đã theo chủ nhiệm Dương đi mua heo con, cậu đã nhìn thấy rất nhiều người từ các xí nghiệp quốc doanh vào trang trại heo, điều này khác với những học sinh cấp ba chưa từng thấy thế giới bên ngoài.
Trên thực tế, nó đúng là khác nhau, bản chất con người cũng rất khác biệt.
Mặc dù đám con trai trong ký túc xá ghen tị hay đố ky với Lý Vĩ và không thích cậu ta, nhưng bản chất họ vẫn rất tốt bụng, họ nhìn thấy mạng nhện ở góc nhà, bàn của họ lại được đặt dựa vào tường trong góc, nên họ giúp Lý Vĩ đóng hộp cơm trưa lại.
Lý Vĩ đi chơi từ bên ngoài trở về, cậu ta cảm thấy sung sướng khi nghĩ đến bộ dáng đố ky, ghen ghét của đám con trai. Kết quả cậu ta bước vào phòng ngủ không thấy món thịt kho tàu, liền lớn tiếng hỏi: "Cơm hộp của tôi đâu? Cơm hộp của tôi ở chỗ nào? Có phải mấy người ăn hết thịt kho tàu xong giấu hộp cơm của tôi đi đúng không?" Căn bản cậu ta không nghĩ đến hộp cơm đang đậy nắp kia là của mình.
Thôi Lượng mất hứng: "Làm việc tốt còn bị coi là lòng lang dạ sói. Đó không phải là cơm hộp của cậu sao? Chúng tôi giúp cậu đậy nắp lại."
Lý Vĩ nghe vậy cười chế nhạo: "Ai mượn mấy người xen vào việc của người khác? Thịt kho tàu của tôi bị hỏng thì làm sao? Có phải mấy người ngửi thấy mùi thịt kho tàu của tôi mà thèm đến mức chảy nước miếng không?"
Lâm Đại Quân nghe vậy trợn mắt nhìn, nhưng cậu cũng không nói gì, chị gái cậu bảo đối với những việc không biết phải học cách im lặng. Đồng thời cũng đừng tọc mạch, cậu không thèm quan tâm đến Lý Vĩ đâu.
Tiền Phi: "Tôi nhổ vào. Ai thèm muốn thịt kho tàu của cậu? Cậu nhìn nóc nhà đi, toàn mạng nhện, chúng tôi lo bụi bẩn trên mạng nhện rơi vào thịt kho tàu của cậu nên chúng tôi mới giúp cậu đậy nắp lại. Thế mà cậu còn nói chúng tôi, vậy tốt nhất cậu đừng đậy nữa."
Lý Vĩ ngẩng đầu lên nhìn thật sự thấy mạng nhện trên đó, vội vàng dọn hộp cơm đi, sắc mặt hoàn toàn đen thui, nhưng không nói gì.
Lâm Đại Quân: "Thịt kho tàu của cậu để ở bên dưới lâu như vậy, có lẽ bụi bẩn đã rơi vào, cậu vẫn nên kiểm tra lại một chút đi."
Thôi Lượng: "...'
Tiền Phi: "..."
Lý Vĩ. "....
Thôi Lượng cảm thấy lời nói của Lâm Đại Quân quá độc, quá kích thích đối với Lý Vĩ. Nhưng vấn đề là Lâm Đại Quân không cho biết lời nói của mình quá gây kích thích với người ta, cậu chỉ chân thành nhắc nhở thôi, rốt cuộc thì món thịt kho tàu của Lý Vĩ đã được đặt ở bên dưới trước khi bọn họ tới, ai biết những thứ bụi bẩn trên mạng nhện kia có rơi xuống không?
Ngày hôm sau.
Đồ ăn trong trường không cố định mà là tự mang cơm hộp đi, có người mang khoai lang, có người mang cơm, mang cái gì thì ăn cái đó. Một số người có thể mua màn thầu ở trường nếu họ có phiếu gạo, nhưng ở trường tương đối ít màn thầu.
Đại Quân ăn cháo vào buổi sáng, để vào trong hộp cơm một ít gạo và cho nhiều nước vào để nấu cháo. Gạo là do đổi khoai lang, khoai tây và ngô với Lâm Y Y. Đại Quân ăn cháo vào buổi sáng là vì củ cải om, hương vị đặc biệt ngon khi vừa ăn cháo và củ cải kho cùng một lúc.
Thôi Lượng nhìn, miệng có chút thèm: "Đại Quân, củ cải om của cậu nhìn rất thơm." Củ cải tuy rẻ, nhưng vấn đề là củ cải om với nước tương và đường, đường cũng không rẻ. Hơn nữa, để củ cải cháy được như được tráng một lớp màu, cần rất nhiêu đường trắng, nếu dùng nước đường trắng này pha nước đường thì có thể pha được vài cốc.
Lâm Đại Quân dường như không nhìn ra được tính háu ăn của Thôi Lượng, vừa húp vừa gật đầu: "Ừm, hôm qua chị tôi nấu." Thật ra, Lâm Đại Quân cũng không nhìn ra được tính háu ăn của người khác, trong mắt cậu ăn là nhất, cậu không bao giờ quan tâm đến người khác.
Thôi Lượng và Lâm Đại Quân quen nhau được 4 năm, học sơ trung 3 năm rồi đến cấp ba. Cậu ta hiểu tính cách đôi khi thiếu chín chắn của Lâm Đại Quân, cậu ta nói: "Cho tôi ăn một miếng, tôi cho cậu một nửa cái màn thầu." Điều kiện nhà Thôi Lượng cũng không tồi.
Lâm Đại Quân nhìn củ cải và màn thầu. Một hộp cơm có rất nhiêu cháo và nước, bây giờ cậu có thể ăn no, nhưng trong hai giờ nữa cậu sẽ tiêu hóa hết. Vì vậy, cậu gật đầu và gắp hai đũa củ cải cho Thôi Lượng, Thôi Lượng đưa cho Lâm Đại Quân một nửa cái màn thầu.
Phải nói món củ cải om của Lâm Y Y rất ngon, bởi vì cô cho rất nhiều gia vị, bao gồm cả khuê hương và hoa hồi, nên khi Thôi Lượng cắn một miếng cảm thấy rõ ràng củ cải, vậy mà cậu ta lại cảm nhận được hương vị của thịt?
Ta Thích
Bạn cần đăng nhập để bình luận