Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 26: Chị Ơi Em Đói Bụng

Chương 26: Chị Ơi Em Đói BụngChương 26: Chị Ơi Em Đói Bụng
Lâm Y Y lại nói: "Còn có, cha mẹ của cháu đã đi, nhưng tên chủ hộ trong nhà vẫn là cha của cháu, có cần phải không sửa đổi không ạ?" Chủ hộ thay đổi, đại biểu cho chủ gia đình cũng thật sự thay đổi.
Đại đội trưởng nói: "Đúng vậy, chuyện này nên sớm xử lý, chú thấy tình trạng các cháu gân đây cũng không tốt, định chờ các cháu tâm tình hòa hoãn lại, roi mới xử lý, nếu các cháu đã nói, mai kia liền đem tên chủ hộ thay đổi, nhà các cháu đổi thành ai? Là tên của Lâm Đại Quân hả?"
Lâm Y Y nói: "Là tên Lâm Đại Quân, Đại Quân là em trai lớn nhất của cháu, anh cả như cha, sửa thành tên của em ấy là tốt nhất."
Đại đội trưởng nói: "Được rồi, chờ chú sửa lại, các cháu cần tới ký tên."
Lâm Y Y: "Cảm ơn đại đội trưởng, bọn cháu đi về trước."
Lâm Y Y mang theo Lâm Đại Quân và Lâm Nhị Quân về nhà, trên đường, ai cũng không nói gì. Lâm Đại Quân là vui mừng khi chính mình có thể đảm đương chủ một nhà, Lâm Nhị Quân thì không phục.
Nhà họ Lâm tổng cộng có ba gian phòng, một gian là phòng cha mẹ Lâm ở, ngày thường Lâm Ngũ Đệ là ngủ cùng bọn họ. Một gian là phòng của Đại Nha, sau đó có các đồ lặt vặt khác, còn có một gian là phòng ở của mấy anh em nhà họ Lâm.
Về đến nhà, Lâm Y Y nói: "Đại Quân, từ hôm nay trở đi, phòng cha mẹ giao cho em, em thành chủ một gia đình, vê sau liền ngủ ở phòng chính đi."
Lâm Đại Quân vừa nghe vậy: "Được ạ, cảm ơn chị cả." Bản thân có thể có một gian phòng, Lâm Đại Quân đương nhiên vui vẻ, có thể so với mỗi ngày ở cùng bọn em trai thoải mái hơn nhiều.
Lâm Nhị Quân nói: "Chị cả, em có thể ngủ cùng anh lớn không? Mỗi phòng hai người cũng thoải mái."
Lâm Y Y nói: "Này... Căn phòng chính này anh lớn của em tương lai muốn cưới vợ còn phải dùng tới."
Lâm Đại Quân vừa nghe, mặt liền đỏ lên, phòng cưới vợ của bản thân, cậu ta chưa từng nghĩ tới ngủ cùng người khác. Hơn nữa, thật vất vả mới có được một gian phòng của bản thân, sao cậu ta có thể đồng ý ngủ cùng người khác?
Lâm Nhị Quân nói: "Nhưng là em cũng lớn giống như anh lớn, anh lớn cưới vợ có một gian phòng, còn em phải làm sao bây giờ?"
Lâm Y Y nói: "Chuyện này... Có, chờ chị gả đến nhà họ Tiêu, gian phòng kia của chị không có ai, có thể cho em."
Lâm Nhị Quân méo miệng, phòng chị nhiều đồ vật phức tạp như thế, làm sao có thể so với gian phòng chính của anh lớn? Lâm Y Y lại nói: "Đại Quân, anh cả như cha, chuyện của các em sau này giao cho em giải quyết, chờ chị xuất giá, trong nhà cũng giao cho em sắp xếp."
Lâm Đại Quân nói: "Chị cả yên tâm, em sẽ an bài thật tốt."
Lâm Y Y: "Chị đi ngủ đây."
Trước khi ngủ phải súc miệng. Nhà họ Lâm không có bàn chải đánh răng và kem đánh răng, trước kia đều là dùng lá cây, Lâm Y Y không có cách nào khác, cũng chỉ có thể dùng lá cây, sau đó ép lá cây vào răng, rửa sạch sẽ kế răng.
Bên ngoài, Lâm Nhị Quân đi theo Lâm Đại Quân vào nhà, cậu ta nhìn gian phòng chính này liên không muốn rời đi.
Lâm Đại Quân nói: "Anh muốn đi ngủ, Nhị Quân, em đi ra ngoài đi."
Lâm Nhị Quân nói: "Anh cả, em cũng muốn ngủ một mình, anh là anh lớn, anh phải giải quyết cho em."
Lâm Đại Quân nói: "Không phải chị cả đã nói rồi sao, chờ sau khi chị xuất giá, căn phòng kia của chị ấy có thể để lại cho em."
Lâm Nhị Quân: "Em không cần căn phòng kia của chị cả, chờ sau khi chị cả xuất giá, anh bảo Tam Quân, Tứ Quân và Ngũ Đệ dọn đến bên kia đi, căn phòng hiện tại kia của chúng ta thuộc về em."
Lâm Đại Quân nghĩ nghĩ: "Cứ vậy đi." Dù sao cũng đều không tổn hại gì đến cậu.
Lâm Nhị Quân thấy cậu ta đồng ý liền đi ra ngoài, trong lòng cậu ta hừ một tiếng. Tranh đoạt phòng chính cùng anh cả là không nên, tuy rằng cậu ta mới 13 tuổi, nhưng cũng biết, người trong thôn đều nhìn trúng con trưởng, tuy cậu ta và anh cả là thai đôi, nhưng rốt cuộc anh cả ra sớm hơn, cha mẹ không còn nữa, phòng chính chắc chắn dành cho con trưởng, cho nên cậu ta đánh chủ ý tới gian phòng hiện tại này. Gian phòng hiện tại này so với gian của chị cả lớn hơn, nếu không phải gian phòng kia của chị cả không chứa nổi bốn anh em bọn họ, gian phòng có cửa sổ hiện tại này chắc chắn cha mẹ sẽ dành cho chị cả.
Lâm Y Y bị người ta đánh thức.
"Chị ơi đói bụng... chị ơi đói bụng..."
Thanh âm nhỏ nhẹ be bé, có chút suy yếu và có chút ủy khuất.
Lâm Y Y mở mắt ra, thấy có người đang ngồi bên cạnh là một đứa trẻ gầy gò, dùng tay nhỏ lôi kéo đẩy quần áo cô: "Chị ơi, em đã đói bụng..." Thanh âm của cậu bé vẫn là có chút sùn sụt, là do ngày hôm qua khóc thút thít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận