Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 367 Không thoải mái

Chương 367 Không thoải máiChương 367 Không thoải mái
Tiêu Vũ đẩy cửa ra, thấy Lâm Y Y ghé vào trên giường, vội vàng đi qua: "Em không sao chứ?"
Anh chặn ngang ôm lấy cô, đặt cô ở trên giường.
Lâm Y Y uất ức nói: "Chân em nhữn rồi, không dùng sức được."
Tiêu Vũ: “Anh xoa bóp cho em, trước tiên em đừng nhúc nhích."
Lâm Y Y: "Xoa cái gì, em đói bụng, muốn đi ăn cơm, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi, anh đi bới cơm cho em, nấu cơm chưa?" Cũng may hôm nay là chủ nhật, nếu không hôm nay còn phải xin phép, bởi vì chuyện này mà xin phép, cũng mất mặt muốn chất.
Tiêu Vũ: "Nấu rồi, cháo hoa, anh đi múc, bưng vào cho em."
Lâm Y Y: "Không cần bưng vào, em đi ra ngoài ăn." Cô không thích bưng đồ ăn vào phòng, bên trong sẽ có mùi.
Tiêu Vũ: "Em có ổn không? Chịu nổi sao?" Ngày hôm qua cuối cùng cô đã mê man thiếp đi, Tiêu Vũ nghĩ, anh nhất định rèn luyện thân thể của cô, nếu không mỗi lân deu mê man ngủ thiếp, anh lo lắng có ngày cô sẽ không cho anh lên giường.
Lâm Y Y hừ một tiếng: "Em không ổn, đó là bởi vì anh quá lợi hại."
Tiêu Vũ vừa nghe vậy, mặt khó khi có hơi đỏ. Tuy rằng nghe trong lời vơ anh là đang khen anh, nhưng mà... Chuyện này thả ra ban ngày mà nói, anh cũng có chút thẹn thùng: "Vậy em đi từ từ, anh đi múc cháo."
Lâm YY: "Ừ”"
Sau khi Tiêu Vũ rời khỏi đây, Lâm Y Y lại ngồi trong chốc lát, khi lần nữa xuống giường, nhưng thật ra tốt hơn nhiều, chẳng qua, có lẽ là bóng ma tâm lý, cô luôn cảm thấy tư thế mình đi đường có hơi lạ, hai cái đùi như là không thể khép lại, lại cảm thấy phía dưới giống như có cái gì.
Lâm Y Y mang theo suy nghĩ kỳ cục này, đi từng bước một, đều cố gắng hết sức khép chân lại.
Cô nhớ tới trước kia từng nghe người nào, có phải gái trinh hay không, chỉ cần nhìn tư thế đi đường thì biết, Lâm Y Y không biết bây giờ tư thế đi đường của cô có phải vô cùng rõ ràng hay không, nhưng chính cô cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Tiêu Vũ múc cháo xong đã một hồi lâu, cũng không thấy vợ anh qua đây, anh lo chân cô mềm nhữn lại ngã úp sấp, vội vàng nhìn, kết quả thấy vợ anh đang đi tới đi lui trong phòng.
Vẻ mặt Tiêu Vũ nghi hoặc: "Em đang làm gì vậy? Chân không mêm nhũn sao?"
Lâm Y Y nói: "Em đang luyện tập tư thế đi đường, anh mau nhìn xem bây giờ tư thế đi đường của em với lúc bình thường có gì khác nhau không?"
Tiêu Vũ: "... Không có gì khác nhau." Tuy rằng Tiêu Vũ không nghe cô giải thích, nhưng có hơi hiểu được suy nghĩ của cô. Anh đi qua, chặn ngang ôm cô đến nhà tắm,'Đánh răng rửa mặt, đi ăn cơm."
Lâm Y Y nói: “Anh đừng động tay động chân."
Tiêu Vũ nghe cô nói như vậy, nhéo mặt cô một cái: "Anh động tay động chân, lại thế nào?”
Lâm Y Y: "Sao anh trở nên xấu như vậy? Trước kia anh cứ quy quy..." Nghĩ, trước kia ở trên giường, người này cũng không quy củ gì, quy củ của anh cho tới bây giờ đều ở dưới giường.
Tiêu Vũ nặn kem đánh răng cho cô: "A... Há mồm, đánh răng."
Lâm Y Y hừ một tiếng: "Đàn ông các anh, chiếm được thì ân cần các loại, còn khi không có được, sao không thấy anh nặn kem đánh răng cho em?”
Tiêu Vũ dở khóc dở cười: "Lời này của em nói ngược rồi."
Lâm YY: “Sao nói ngược?”
Tiêu Vũ: "Dựa theo tính cách, hẳn là chiếm được sẽ không để ý nữa, em nhìn anh này, chiếm được còn nặn kem đánh răng xum xoe với em, chứng tỏ răng anh chiếm được càng thêm để ý."
Lâm Y Y: "... Lời này của anh nói còn rất có lý."
Tiêu Vũ: "Cho nên về sau, anh sẽ đối xử với em càng thêm tốt, càng thêm quý trọng."
Lâm Y Y: "Sao em cảm thấy đây là em bán đứng thân thể để có được vậy?"
Tiêu Vũ cười khẽ: "Vậy anh cũng bán đứng thân thể, cũng không thấy em càng thêm quý trọng anh, cho nên nếu muốn nói, em mới là chiếm được sẽ không để ý nữa."
Lâm Y Y há to miệng, trời đất, tên đàn ông này còn muốn không biết xấu hổ hơn không?
Tiêu Vũ cười bắt đầu đánh răng cô.
Khi ăn cơm, đột nhiên Lâm Y Y nhớ tới một chuyện: "Tiểu Ngũ bọn họ đâu? Buổi sáng em nghe thấy bọn họ đến đây." Nhưng lúc ấy cô còn mệt, không muốn rời giường, chỉ tại đêm qua Tiêu Vũ quá nhoi, thậm chí đến rạng sáng.
Tiêu Vũ: "Ăn cơm xong về rồi."
Lâm Y Y: “Anh không nói gì chứ?”
Tiêu Vũ: "Không, chỉ nói em sinh bệnh, bị cảm."
Lâm Y Y thở một hơi nhẹ nhõm, chỉ sợ anh nói vài thứ khác. Ăn cơm xong, cô tiếp tục ngủ, Tiêu Vũ bưng quần áo của cô và ra giường giặt trong viện.
Khi Tiêu Vũ giặt quần áo, Tần Hương Cúc đến đây: "Mẹ?"
Tần Hương Cúc nói: "Không phải ngày hôm qua các con lĩnh chứng sao? Hôm nay mẹ tới đây xem, Nhất Nhất đâu? Sao con giặt quần áo?" Về chuyện con trai bà giặt quần áo, bà thấy nhưng không thể trách.
Tiêu Vũ: "Em ấy không thoải mái, đang ngủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận