Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 75 Mang theo nuôi

Chương 75 Mang theo nuôiChương 75 Mang theo nuôi
Tần Hương Cúc đúng là không khách khí, nhận lấy thịt tôm hùm khô Lâm Y Y cho: "Y Y con thật sự là khách khí, mấy ngày trước trong nhà có thân thích đến, mang theo chút đường đỏ lại đây, trong nhà ăn không hết, con lấy về cho em trai con bồi bổ thân thể." Vừa nói vừa dẫn Lâm Y Y vào phòng. Bà đem thịt tôm hùm khô bỏ vào trong ngăn kéo phòng bếp, sau đó lại từ trong ngăn kéo lấy ra nửa bao đường đỏ, có tới nửa cân. Thân thích mang đồ đến cũng là có qua có lại, hiện tại Lâm Y Y còn chưa phải con dâu, câm một bao thịt tôm khô to như vậy đến, bà đương nhiên cũng phải đáp lễ. Huống hồ thịt tôm khô này thật sự có mùi vị không tồi, mấy ngày trước Tiêu Vũ mang đến bọn họ đã nấu cháo ăn qua.
Lâm Y Y chặn lại nói: "Bác gái, không cần không cần, con . . nhà chúng con không thích ăn ngọt." Nói xong, cô làm bộ thẹn thùng cúi đầu.
Tần Hương Cúc cười cợt, kéo tay Lâm Y Y nhét đường đỏ vào trong tay cô: "Nào có người không thích ăn ngọt? Con yên tâm cầm lấy. Không phải con nói trong nhà cha mẹ đều không còn, có chỗ không hiểu còn muốn xin nhờ bác gái sao? Hiện tại bác gái cho đồ mà con còn không nghe?”
Lâm Y Y: "Con... con. .. vậy con nhận, cảm ơn bác gái."
Tần Hương Cúc: "Vậy mới đúng, lời nói của trưởng bối, vãn bối nên nghe, trưởng bối cho đồ vật, vãn bối cũng không cần khách khí."
Lâm YY: Da.
Tần Hương Cúc: "Nhất Nhất, con mới vừa nói tìm bác là có chuyện gì sao?"
Lâm Y Y nói: "Ừm, con. .. bác gái , con muốn sau khi con và anh Tiêu Vũ kết hôn thì có thể nuôi dưỡng em trai út của con. Đám em trai của con chỉ mới chừng mười tuổi, bọn họ lại là con trai khá sơ ý, con không yên lòng giao em út cho bọn họ."
Tần Hương Cúc: "Chuyện này trong lòng con cụ thể nghĩ như thế nào? Trừ em trai út của con ra vậy những đứa khác thì sao?" Thật ra liên quan đến chuyện những đứa em trai của nhà họ Lâm kia, Tân Hương Cúc sớm đã có suy nghĩ, bà biết con trai cưới Lâm Y Y thì cũng có nghĩa là tiếp nhận mấy đứa em trai nhà họ Lâm, nói khó nghe hơn một chút chính là thỉnh thoảng phải cứu tế đám em trai nhà họ Lâm, bà cũng sớm đã có dự định trong lòng, chỉ có điêu bà không nghĩ tới Lâm Y Y sẽ nói ra sớm như vậy, bà cho rằng chí ít phải chờ đến khi ăn sạch những lương thực sính lễ kia.
Nói như thế nào đây, dựa theo giao tình của nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm, muốn con trai và con dâu mặc kệ những đứa em trai kia của nhà họ Lâm thì đó là không thể, thế nhưng làm sao quản cũng phải có cách rõ ràng. Để những đứa em trai của nhà họ Lâm không làm gì hết mà chỉ ăn không vậy thì không được.
Lâm Y Y cũng có chút bất ngờ, cô làm sao cũng không nghĩ tới Tân Hương Cúc sẽ bình tĩnh như vậy. Dựa theo tình huống của thời đại này, từng nhà có lương thực không nhiều, có nhà thậm chí không có dự trữ, cho nên khi cô đưa ra ý kiến này, coi như Tần Hương Cúc dễ nói chuyện thì đáng lý cũng không nên có biểu hiện này mới phải chứ?
Tần Hương Cúc nhìn cô gái nhỏ gây yếu trước mắt, cho rằng vẻ nghiêm túc của mình dọa phải cô, lại ôn tôn mà nói: "Nhất Nhất, sau này chúng ta đều là người một nhà, con có ý nghĩ gì thì cứ nói thẳng ra là được, chúng ta có thể bàn bạc mà." Cứ coi như là nhà họ Tiêu bằng lòng cứu giúp nhà họ Lâm một chút, cũng phải có một cái điều lệ. Thật sự thì vấn đề này, ngay từ lúc cha mẹ nhà họ Lâm qua đời, vợ chồng Tần Hương Cúc đã bàn bạc với nhau cả rồi, đứa lớn có hôn ước với con trai của bà, trừ phi nhà bọn họ không định thực hiện cuộc hôn ước này, bằng không thì trước khi mấy đứa con trai nhà họ Lâm trưởng thành, việc bọn họ cứu tế một phen là điêu ngưng không được rồi. Nhưng mà không thực hiện cuộc hôn ước này, đây là chuyện không thể nào. Chuyện năm đó còn rõ mồn một ngay trước mắt, Trương mù từng nói, bát tự của con trai của bà và Đại Nha vô cùng hợp, mà hồi đó, quả thật thì sau khi bọn họ đính hôn, bệnh của con trai bà liền bắt đầu tốt lên, cho nên Tần Hương Cúc không muốn lấy con trai đi mạo hiểm.
Nhưng cho dù bà đã chuẩn bị xong cho dự định cứu giúp rồi thì cũng phải có một cái điều lệ.
Lâm Y Y trâm mặt một lúc, nói với giọng từ tốn: "Bác gái, cha mẹ con đi cả rồi, con là chị cả, không thể bỏ mặc mấy đứa em trai không quản được, lương thực của nhà ai, tiền của nhà ai cũng đều không phải do gió lớn thổi đến, cho nên... cho nên mấy đứa em khác của con đều có thể tự mình đi kiếm lương thực, đợi đến khi đại đội bắt đầu làm việc, có thể tự đi làm việc. Con cũng đã bàn bạc với mấy đứa nó xong rồi, bọn họ tự mình làm việc kiếm điểm công, kiếm thức ăn, nhưng mà bọn nó vẫn còn nhỏ, lương thực mà họ tranh, kiếm được, chỉ là có thể nuôi sống bọn thì đã không tệ rồi, nuôi thêm Ngũ Đệ, cái đó... cho nên sau khi con và mấy đứa nó bàn bạc xong, bọn họ tự nuôi bản thân, trừ phi thật sự không còn cách nào khác, con sẽ phụ một tay, còn về Ngũ Đệ, chính con sẽ mang theo nuôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận