Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 143 Mam dau

Chuong 143 Mam dauChuong 143 Mam dau
Tần Hương Cúc: "Mẹ nói rất đúng, Nhất Nhất à, đây là ba đồng tiền, con lấy đi."
Nhìn Tân Hương Cúc trực tiếp lấy ra ba đồng tiền, Lâm Y Y nghĩ thầm, có lẽ bọn họ tới lúc phải thương lượng qua, các bà ấy đã nghĩ tới chuyện Tiêu Vũ sẽ không thu lương thực của bọn họ, cũng từng nghĩ qua là sau này cô đi theo Tiêu Vũ lên huyện, cho nên tiên khẩu phần lương thực này bọn họ nên chuẩn bị trả lại cho mình từ sớm.
Tiêu Vũ thay Lâm YY nhận tiền, sau đó nhét vào trong tay cô: "Nghe bà nội và nương đi." Anh có thể hiếu kính tiền cho bà nội và mẹ mình nhưng cho là một chuyện mà mọi chuyện vẫn phải làm cho rõ ràng.
Lâm Y Y: "Ừ"
Tiêu Vũ theo mấy người nhà họ Tiêu nói chuyện một hồi, Lâm Y Y cũng gọi anh em nhà họ Lâm ra, Lâm Y Y câm lương thực một tuân lễ cho mấy đứa em, nhưng mà: "Đại Quân, Tam Quân, Tứ Quân, vừa rồi việc phân phát lương thực của nhà họ Tiêu mỗi tháng, các em đã nghe được chưa?”
Lâm Đại Quân gật đầu.
Lâm Y Y: "Mỗi tháng nhà họ Tiêu sẽ có lương thực là năm cân một tuần sẽ được bao nhiêu cân đây?”
Lâm Đại Quân: "... Một cân hai lượng.'
Lâm Y Y nói: "Đúng rồi, lương thực nhà họ Tiêu chắc chắn là sẽ nhiều hơn nhà họ Lâm chúng ta, nhưng tiết kiệm như vậy thì điều này đã nói rõ cái gì?"
Lâm Đại Quân lắc đầu: "Em không biết."
Lâm Y Y: "Nói rõ vấn đề lương thực sẽ còn vướng bận rất lâu, nói rõ chúng ta càng phải tiết kiệm lương thực. Cho nên chị đã quyết định, chúng ta cũng dựa theo nhà họ Tiêu, lương thực mỗi tuần của mỗi người các em đều cần giảm bớt một chút."
Lâm Đại Quân: "..." Sấm sét giữa trời quang.
Lâm Y Y lại nói: "Nhưng các em không cân quá lo lắng, lúc cuối tuần các em tới lấy lương thực, chị có thể cho các em thêm một chút."
Đôi mắt Lâm Đại Quân sáng lên: "Nghe theo chị." Vào cuối tuần sẽ thêm một chút. Nhưng cậu ta không biết, thêm cũng là lương thực của bọn họ.
Cho nên vào mỗi tuần thì ba anh em bọn họ đều được Lâm Y Y cho bốn cân rưỡi, đương nhiên Lâm Y Y không biết bốn cân rưỡi là nhiều hay ít chỉ có thể đánh giá sơ sơ Cho nên bọn họ sắp xếp gọn khoai lang và khoai tây ăn trong tuần lễ, Lâm Y Y lại chuẩn bị thêm nửa ký bột Phú Cường: "Cái này là để bà nội Các làm bún mọc hoặc là bánh bao trắng ăn, nhưng các em cũng phải cho bà nội Cát một phần nữa, biết không?
Lâm Đại Quân: "Biết ạ." Trả lời vô cùng vang dội, không còn gì hấp dẫn hơn mì tươi . Lâm Y Y lấy ra một ít tiền từ trong túi: "Trong khoảng thời gian này Đại Quân rất ngoan, chăm sóc em trai thật tốt còn biết hiếu thuận với chị gái, còn cho chị bánh quẩy và giày, hai xu tiền này là thưởng cho em."
Lâm Đại Quân nhìn tới tiền, cả người đều ngây ngẩn: "Em...' Ánh mắt của cậu ta đột nhiên đỏ lên, sau đó dùng mu bàn tay lau mắt: "Dạ."
Lâm Y Y nhìn cậu ta sắp khóc tới nơi thì nghĩ thầm, tới cùng cũng chỉ mười ba tuổi, thật ra vẫn là một đứa nhóc choai choai.
Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân nhìn Lâm Đại Quân, hơi có chút hâm mộ.
Lâm Y Y lại lấy ra hai xu tiên: "Tam Quân và Tứ Quân cũng rất ngoan, nghe lời anh cả nói, còn giúp anh cả vác củi lửa, còn cùng nhau nhặt củi, cho nên mỗi người các em đều được một phần thưởng."
Lâm Tứ Quân: "Chị à, chúng em cũng có sao?" Cộng thêm một xu tiên anh rể cho thì cậu ta đã có hai xu rồi.
Lâm Tam Quân cũng ngơ ngẩn nhìn Lâm Y Y.
Lâm Y Y sờ đầu của bọn họ: "Các em nghe lời, hiểu chuyện, ngoan ngoãn thì sau này còn có nữa." Cũng đừng xem thường một hai xu tiên, ở thời đại này, ngay cả tiền tiêu vặt thì bình thường người lớn cũng sẽ không nỡ cho đứa nhỏ, chỉ có dịp sau tết, mới có một xu tiên mừng.
Bọn em trai nhà họ Lâm: “Dạ, chúng em sẽ nghe lời."
Bọn em trai nhà họ Lâm đi theo người nhà họ Tiêu trở vê nhà, bọn bọ ba bước đi thì quay đầu, hy vọng có thể nhanh tới cuối tuần. Lâm Đại Quân cõng cái gùi, bên trong gùi có bốn năm cân khoai lang và khoai tây, là khẩu phần lương thực một tuần lễ của bọn họ còn có một cân đậu nành, một cân bột Phú Cường, một khối thịt muối nhỏ, là chị gái cho bọn họ bồi bổ thêm.
Trong túi bọn họ còn giấu một hai xu tiền chị gái cho thêm, hai xu tiên bọn họ cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi lên thị trấn chuyến này.
Tiêu Võ cũng cõng cái gùi, bên trong gùi có mười cân lương thực mang đi giờ lại mang về, khác với vẻ hạnh phúc của bọn người em trai nhà họ Lâm, anh ta vô cùng buồn bực, sau này bà nội và mẹ cũng như anh ta đều không thể tới thị trấn nữa, cũng sẽ không còn quan hệ gì với em dâu.
Tiêu Tân cõng cái gùi, bên trong gùi là bốn cân bột Phú Cường, hai cân đậu nành mầm, một khối thịt muối nhỏ, tâm trạng của anh ta cũng rất tốt, đậu nành mầm không thể gieo nữa nên không biết lúc nào mẹ sẽ luộc ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận