Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 80 Hop nha 1

Chuong 80 Hop nha 1Chuong 80 Hop nha 1
Lâm YY: "... Mấy ngày nay nhà chúng ta phơi không ít tôm thịt khô, nhưng mà tôm thịt khô không thể làm no bụng được, lương thực nửa năm tới cũng không biết khi nào mới phát, có thể được phát bao nhiêu, lỡ nhưng không đủ ăn thì làm sao? Trước mặt chúng ta vẫn còn 60 cân lương thực, tính theo một ngày một cân, thì còn có thể ăn được hai tháng, cho nên chị muốn đem tôm thịt khô đổi thành thức ăn khác, đến lúc đó chị gả đi, các em lại có thức ăn chống đỡ, chị cũng có thể yên tâm. Đại Quân, Tam Quân, Tứ Quân, các em cảm thấy như thế nào?"
Lâm Đại Quân: "Em không có ý kiếm, nhưng mà chị à, nhà ai sẽ đổi thức ăn với chúng ta chứ?
Mọi người đều đang coi lương thực như bảo bối vậy." Tôm thịt khô so sánh với việc ăn no cái bụng? Đương nhiên là thức ăn có thể lấp đầy bụng quan trọng hơn rồi, ai cũng không phải là đồ ngốc, biết chọn lựa như thế nào.
Lâm Tam Quân: 'Ừm."
Lâm Tứ Quân: "Anh hai nói đúng á, ai sẽ đổi thức ăn với chúng ta chứ?”
Lâm Y Y nói: "Chuyện này chị sẽ nghĩ các, bác sĩ Lâm có đường đi rộng, thím Quế Lan lại ở trong thị trấn, người trong thị trấn thích ăn thịt, bọn họ ăn thực phẩm hàng hóa nên không sợ không có thức ăn, cho nên chị đi hỏi bọn họ một chút. Chút nữa Đại Quân đi với chị, sau này em phải quen thuộc với chuyện trong nhà.
Lâm Đại Quân: "Haiz." Cậu ta từ sớm đã muốn quen thuộc rồi.
Lâm Y Y: "Còn có một điều, thức ăn được đổi lấy thì đưa cho nhà họ Tiêu trước, đợi đến khi 60 cân lương thực trong nhà ăn hết rồi, các em mỗi tuần đến lấy một lần, mỗi lần chị sẽ đưa các em bảy cân lương thực."
Lâm Đại Quân không vui: “Chị à, vì sao chứ? Lỡ như nhà họ Tiêu ăn thì sao?”
Lâm Tam Quân cùng Lâm Tứ Quân cũng không hiểu, thậm chí còn nghĩ, không lẽ chị muốn đem lương thực qua nhà họ Tiêu, không cho bọn họ đó chứ? Con trai lớn lên trong thôn nhỏ, lại biết có không ít phụ nữ có chồng chuyên môn cuỗm sạch đồ ở nhà mẹ đẻ rồi đem qua nhà chồng.
Mặc dù Lâm Y Y không biết ý nghĩ của bọn họ, nhưng mà dịu dàng nói: 'Mấy đứa này, thật ngốc mà."
Đồ ngốc số một Lâm Đại Quân.
Đồ ngốc số hai Lâm Tam Quân.
Đồ ngốc số ba Lâm Tứ Quân.
Lâm Đại Quân: “Chị, chị nói nghe chút đi.'
Lâm Y Y đưa tay, xoa xoa đầu Lâm Đại Quân, trên thực tế, trong lòng ghét bỏ muốn chết nhưng mà cô muốn giả vờ là một người chị yêu thương em trai: "Các em nghĩ đĩ, chúng ta dùng tôm khô đổi lấy thức ăn, nếu như bị người khác biết được, ban đêm lẻn vào lấy lương thực, hoặc là vào lúc mấy đứa không ở đây lẻn vào trộm lương thực thì làm sao đây? Tình hình hiện tại, có một số người chuyên môn trộm gà bắt chó, biết được nhà chúng ta không có người lớn, nhất định sẽ dòm ngó nhà chúng ta, mấy đứa muốn lương thực nhà mình bị trộm đi mất sao?"
Ba anh em nhà họ Lâm lắc đầu, so với việc bị trộm lương thực, đương nhiên là để ở nhà họ Tiêu an tâm hơn rồi, nhà họ Tiêu nhiều người, anh Tiêu Vũ còn tham gia quân ngũ, ai dám đi trộm thức ăn nhà bọn họ?
Lâm Y Y lại nói: "Các em cũng biết, cô gái đã gả đi không thể luôn vê nhà ngoại, như vậy sẽ bị nhà chồng ghét bỏ và không ưa, vậy nếu như sau này chị nhớ các em thì làm sao đây? Cho nên chúng ta đem lương thực giấu ở nhà họ Tiêu, ngay trong phòng của chị, như vậy lúc bọn em đến lấy lương thực, chị liền có thể thấy được mấy em, nhìn thấy bọn em có ổn hay không, chị cũng có thể yên tâm phần nào. Nếu như đến lúc đó nhà họ Tiêu có đồ ngon, chị còn có thể lén lút dành lại cho mấy đứa, đợi đến lúc mấy đứa đến thì đưa cho bọn em. Các em nói đi?" Vừa nói, kéo thẳng lại áo quần của Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân, cũng xoa xoa đầu bọn họ.
Lâm Tam Quân cùng Lâm Tứ Quân ngơ ngác nhìn Lâm Y Y. So với Lâm Đại Quân làm con trai cả, từng nhận được sự yêu thương của cha mẹ, bọn họ ở trong nhà họ Lâm chẳng khác gì người vô hình, cho tới nay vẫn luôn bị xem nhẹ, bởi vì con trai nhà họ Lâm thật sự quá nhiều rồi, lại thêm con nít nhiều, cha Lâm mẹ Lâm làm việc đều không kịp nữa rồi, bình thường tan làm còn phải làm việc nhà, càng thêm mệt mỏi, quả thật không có thời gian rỗi hay tâm tư để yêu thương lũ trẻ.
Trong ấn tượng của bọn họ, cha mẹ chưa từng xoa đầu bọn họ, cũng chưa từng giúp bọn họ kéo quần áo. Đương nhiên, bỏ đi lúc còn là trẻ sơ sinh thì không tính, từ lúc bọn họ có thể nhớ được đến nay, đây là điều chưa từng có.
Lâm Tam Quân cúi thấp đầu, cảm xúc trong đáy mắt không có ai thấy được.
Mà Lâm Tứ Quân thì thẳng thắn hơn nhiều: "Em nghe chị." Cảm giác mà chị đem lại cho cậu, đột nhiên có chút không giống nữa. Chị của lúc trước chỉ là chị, như thể là một thói quen, từ bé bọn họ chính là quan hệ chị em, ngoài ra không có gì khác. Nhưng mà bây giờ, Lâm Tứ Quân cảm thấy không giống nhau, chị khiến cậu cảm thấy rất ấm áp, đương nhiên, một đứa mù chữ như cậu không hiểu dùng từ ấm áp để hình dung, cho nên cậu cảm thấy, chỉ là không giống nhau, mà loại không giống nhau này khiến cậu rất vui vẻ.
Lâm Đại Quân liền trực tiếp hơn, có lợi ích, cậu ta sẽ không từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận