Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 543 Con trai ve nha

Chuong 543 Con trai ve nhaChuong 543 Con trai ve nha
Quần áo chuẩn bị kỹ càng, Tiêu Vũ đưa đi, hiện tại trường học còn chưa nghỉ, Lâm Y Y không đi được, hơn nữa hai cái áo bông để cô mang đi cũng không tốt lắm.
Tiêu Vũ ra khỏi đảo, trước tiên đi tới Đại đội sản xuất Thượng Lâm, anh muốn hỏi bác sĩ Lâm để mua nhân sâm lát. Bởi vì cố ý lựa chọn chủ nhật, cho nên bác sĩ Lâm ở nhà.
Bác sĩ Lâm: "Đoàn trưởng Tiêu." Nhìn thấy Tiêu Vũ tới cửa, bác sĩ Lâm có chút bất ngờ, bởi vì bác sĩ Lâm có liên quan với Lâm Y Y về công việc sân nuôi heo, hơn nữa làm bác sĩ ở sân nuôi heo, công việc của ông ấy rất dễ dàng, cho nên ông ấy xem Lâm Y Y như cháu gái mình.
Tiêu Vũ: “Bác sĩ Lâm."
Bác sĩ Lâm: "Đây thực sự là khách quý tới cửa, có chuyện gì sao?"
Tiêu Vũ nói: "Có chuyện, là như vầy, hiện tại là mùa đông, vợ tôi thường cảm thấy tay chân rét run, muốn mua một ít nhân sâm lát hoặc là rễ nhân sâm, cả củ nhân sâm cũng được, cô ấy định dùng để uống, chú có không?"
Bác sĩ Lâm: "Cả củ cũng có, thế nhưng đem ra pha trà uống quá lãng phí, nếu như là tay chân rét run, thật sự có thể dùng nhân sâm lát và rễ nhân sâm, chỗ này của chú còn có thuốc bột, thuốc bột cũng không tệ, chú chuẩn bị cho cháu một ít."
Tiêu Vũ: "Cảm ơn bác sĩ Lâm, thuốc bột này nam đồng chí có thể uống không?”
Bác sĩ Lâm: "Mọi người làm lính thể trạng tốt như vậy, hẳn là sẽ không bị tay chân rét run mới đúng chứ?"
Tiêu Vũ: "Tôi dự định cũng chuẩn bị một chút cho ông nội, tuổi tác ngày càng lớn hình như cũng có tật tay chân rét run.'
Bác sĩ Lâm: "Được được, chú chuẩn bị thêm cho con một ít. Đều nói vợ chồng hai đứa con ngoan nổi danh khắp mười dặm tám thôn, nếu như mỗi một đứa con đều giống như mọi người, vậy cha mẹ trên đời này đều có thể hưởng phúc." Còn không phải sao? Từ sau khi Nhất Nhất gả cho Tiêu Vũ, con thứ ba nhà họ Tiêu, con gái nhà họ Tiêu đã gả ra ngoài, thêm vào Tiêu Đại Cường, đều gián tiếp thành công nhân, cho nên mọi người ở trong bóng tối đều đang nói, Nhất Nhất vượng phu. Có điều ở niên đại này, loại tư tưởng phong kiến này không thể truyền ra, nhưng cũng không thể ngăn cấm người ta âm thầm suy nghĩ được.
Nói một lời chân thật, bác sĩ Lâm cũng có loại ý nghĩ này, bởi vì ông ấy và Lâm Y Y giao hảo tốt, chính bản thân ông ấy cũng có phúc, hoặc là gia đình của đại đội trưởng, coi như phúc không nằm trên người của đại đội trưởng, nhưng Lâm Trân không phải cũng là gia đình của đại đội trưởng sao? Cho nên, ông ấy cảm thấy Lâm Y Y là đứa nhỏ có phúc. Không chỉ vượng nhà mẹ đẻ, nhà chồng, còn vượng người có thiện ý với cô.
Nếu như bác sĩ Lâm là mấy cô cậu suốt ngày ở trong nhà trong thời hiện đại, cả ngày nằm nhoài đọc tiểu thuyết, thì ông ấy sẽ rõ ràng, đây chính là ánh sáng của nhân vật chính trong tiểu thuyết. Tiêu Vũ cầm lấy thuốc bột, dược liệu, nhân sâm lát và rễ nhân sâm về nhà. Thuốc bột cũng rất thích hợp, dược liệu để ngâm chân, cũng có loại để uống. Hiện tại bác sĩ Lâm có công việc, đãi ngộ ở sân nuôi heo tốt, cho nên những dược liệu này đều do ông ấy tự tích trữ, không lấy thêm trong nhà thuốc thị trấn, cũng bởi vậy, bác sĩ Lâm trữ hàng không ít dược liệu.
Tiêu Vũ về đến nhà, trước tiên câm nhân sâm lát và rễ nhân sâm đi tới nhà cũ.
Trời lạnh, Tân Hương Cúc không đi làm việc, nhìn thấy con trai quay về, bà cau mày: "Thằng hai, sao con lại quay vê?" Nói đến chuyện này, lúc con trai không trở lại, bà sẽ nhớ nhung con trai, con trai quay về, bà đúng là có mấy phân ghét bỏ.
Tiêu Vũ đem một túi đồ vật đưa cho Tần Hương Cúc: "Đây là dược liệu ngâm chân vào mùa đông, đây là nhân sâm lát dùng để pha trà uống."
Tần Hương Cúc: "A, con phí tiền như vậy làm cái gì? Thân thể chúng ta vẫn khỏe." Mặc dù nói như vậy, thế nhưng nụ cười trên mặt xán lạn lại vui mừng không lừa gạt được người. Trưởng bối đều là như vậy, vừa hi vọng van bối quan tâm bọn họ, nhưng lại không muốn van bối lãng phí tiền.
Tiêu Vũ: ".. " Đối với chuyện mẹ anh nói một đằng làm một nẻo, anh đã quen.
Tần Hương Cúc: "Đúng rồi, ngày hôm qua cha con mua vài cân cam ở Cung Tiêu xã, khi con quay về bộ đội, mang đi cho Nhất Nhất."
Tiêu Vũ: "Được."
Tần Hương Cúc: "Buổi trưa ở đây ăn cơm đi, con muốn ăn cái gì? Mì viên?"
Tiêu Vũ: "Được."
Tiêu Vũ đứng ở nhà cũ, có một bé trai lén lút lại đây, cậu trốn ở cửa, lặng lẽ trốn ở cửa, đưa cái đầu vào trong.
Tiêu Vũ nhạy cảm cỡ nào, đương nhiên phát hiện: "Cát Tường." Giọng anh trầm thấp dẫn theo một luồng uy nghiêm, làm Tiểu Cát Tường sợ hết hồn. Tiểu Cát Tường có tiểu mụ là bảy tuổi, nửa cuối năm nay sẽ học lớp một, nhìn thấy bác hai gọi mình, cậu sợ hãi rụt rè đi vào,'Bác hai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận