Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 241 Nón giải phóng

Chương 241 Nón giải phóngChương 241 Nón giải phóng
Tiêu Châu nhìn thấy dây buộc tóc màu đỏ, trong mắt toát ra yêu thích hết sức rõ ràng, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé mở ra, thật sự rất thích. Với đứa trẻ cỡ tuổi như cô bé mà nói, một đôi giày có thể còn không hấp dẫn bằng hai sợi dây buộc tóc. Tiêu Châu: "Cám ơn thím hai."
Thanh âm nhẹ nhàng.
Lâm Y Y cười cười: "Bao mẹ cháu buộc tóc cho cháu một lần nữa đi."
Tiêu Châu: "Dạ." Cô bé chạy đến trước mặt Te Cẩn Thái, đưa hai sợi dây buộc tóc cho Ta Cẩn Thái. So với đôi giày vải bông năm ngoái, năm nay quả thật dây buộc tóc không bắt mắt, Tê Cẩn Thái vốn còn đang suy nghĩ, năm trước Lâm Y Y tặng giày vải bông, năm nay có thể tặng áo bông hay không, kết quả chính là dây buộc tóc. Dây buộc tóc đối với đứa nhỏ mà nói tuy rằng đẹp, nhưng là thứ không đáng tiền, hơn nữa cũng không có tác dụng thực. Chẳng qua tuy rằng trong lòng Te Cẩn Thái đang chế giễu, trên mặt cũng có chút không hài lòng, nhưng cũng may vẫn nói lời dễ nghe: "Thím hai con thật có lòng, dây buộc tóc này thật là đẹp mắt."
Lâm Y Y: "..." Tê Cẩn Thái nghĩ rằng sắc mặt của bản thân chị ta không ai nhìn ra được sao?
Nhưng cô vốn không hy vọng gì với Te Cẩn Thái, cô biết Tê Cẩn Thái đột nhiên khiêm nhường cô, chắc chắn cũng là có nguyên nhân khác, hiện giờ xem ra, cô đoán đúng rồi.
Tiếp theo, Lâm Y Y lại bày ra nón giải phóng trong tay, sau đó đội lên đầu Tiêu Thụy. Là nón giải phóng kiểu con nít, đội ở trên đầu đứa nhỏ vô cùng đẹp mắt, nhất là trên mũ còn có một ngôi sao đỏ nhỏ.
Tiêu Thụy: "Oa... Đây là nón giải phóng quân." Cậu biết lâm Ngũ Đệ có một cái, có một lần lúc đến nông thôn, Lâm Ngũ Đệ đội, cho nên cậu từng thấy qua, lúc đó cậu rất hâm mộ, nhưng tính cách của cậu tương đối hướng nội, dù là hâm mộ cũng không có nói ra, ngay cả với cha mẹ mình cậu cũng không có nói.
Tiêu Thụy đội nón giải phóng, tay nhỏ bé liên tục vuốt ve.
Khi Lâm Y Y tươi cười cũng sâu vài phần, cô thấy được đứa nhỏ thích lắm: "Thích không?"
Tiêu Thụy: "Thích, cám ơn thím hai." Trả lời càng vang dội.
Lâm Y Y: "Tiểu Thụy đội thật là đẹp, giống một chiến sĩ tí hon, là nhân dân giải phóng quân."
Tiêu Thụy: "Vâng." Cậu đứng thẳng thân thể, kính một cái lễ không ra ngô ra khoai gì với Lâm Y Y, nhưng vô cùng thú vị của trẻ con.
Tiêu Thụy lại cười với Lâm Y Y, cũng chạy tới chỗ mẹ mình, nếu nói vừa rồi dây buộc tóc khiến Te Cẩn Thái không hài lòng, như vậy hiện tại Tê Cẩn Thái vừa ý nón giải phóng, chị ta thấy con trai thích như vậy, lại bởi vì nón giải phóng mang theo hai chữ giải phóng, đây là nón giải phóng quân sẽ đội, cảm giác không giống, cho nên Te Cẩn Thái rất vừa lòng.
Tiêu Thụy: “Mẹ, con đội đẹp không?”
Tề Cẩn Thái: "Đẹp." Tiêu Thụy lại nhìn ve phía Tiêu Châu, Tiêu Châu nói: "Đẹp. Đẹp giống dây buộc tóc của cô bé vậy, trong lòng lại yên lặng bỏ thêm một câu."
Sau đó Tiêu Thụy nhìn về phía cha cậu... Ông nội bà nội cậu. ..... Tiêu Thụy là một đứa bé im lặng hướng nội như thế, vậy mà sẽ hỏi từng người từng người một, có thể thấy cậu thích cái nón giải phóng này, cậu đối với món quà đó, thật sự quá thỏa mãn.
Thật ra không chỉ có Tiêu Thụy, mấy đứa nhỏ ở thời đại này, có sự si mê sùng bái và yêu mấn với giải phóng quân. Cứ cảm thấy mình mặc vào quân trang, đội nón giải phóng, bản thân mình chính là giải phóng quân.
Lương thị nhìn thấy bọn họ tương tác với nhau, cũng có chờ mong, sau này đợi con mình lớn, cũng sẽ đáng yêu như vậy.
Tiêu Thụy: "Mẹ, con muốn đi tìm đồng bọn nhỏ chơi." Tuy rằng Tiêu Thụy mới bốn tuổi, nhưng cũng có đồng bọn nhỏ của mình, hơn nữa qua năm đã năm tuổi, tuổi này ở trong nông thôn, nếu là con người khác đã sớm tự đi ra ngoài chơi, làm sao sẽ giống Tiêu Thụy, còn báo cho Tê Cẩn Thái biết.
Sao Tê Cẩn Thái không biết tâm tư của cậu, chị ta nói: "Con đi đi, đừng làm dơ mũ rồi để hư”"
Tiêu Thụy: "Dạ." Cậu cũng phải đi khoe với đồng bọn nhỏ một chút, nói cho đồng bọn nhỏ, cậu có một cái nón giải phóng, là thím hai cậu mang đến từ thị trấn, đội rất đẹp.
Tiêu Thụy đội rồi thì không muốn lấy xuống, cậu chạy ra khỏi nhà họ Tiêu đi tìm đồng bọn nhỏ.
Tiêu Châu thấy thế sờ dây buộc tóc mình mới vừa cột, cũng cùng ra ngoài. Tiêu Thụy có đồng bọn nhỏ, cô bé cũng có. Chỉ có điều đồng bọn nhỏ của Tiêu Thụy là bé trai, đồng bọn nhỏ của cô bé là bé gái, bọn con gái đó nhất định sẽ hâm mộ dây buộc tóc của cô bé, tự mình ngẫm lại đã mắc cười, rất thú vị.
Tiêu Thụy chạy ra bên ngoài, đi thẳng đến cửa thôn, bởi vì cửa thôn là nơi nhiều người nhất, tất cả mọi người thích ngồi ở cửa thôn nói chuyện phiếm. Người lớn đang nói chuyện phiếm ở bên kia, trẻ con sẽ chơi ở gân đó, cho nên bây giờ cậu đi vừa đúng lúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận