Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 303 Cứ để chị dâu quyết định

Chương 303 Cứ để chị dâu quyết địnhChương 303 Cứ để chị dâu quyết định
Nhưng Tiêu Vũ không biết. Nghe mẹ anh nói bản thân cô không đổi, Tiêu Vũ hỏi: "Sao không đổi?" Lát nữa lại đến cửa hàng bách hóa xem một chút, có đôi thích hợp để vợ anh mang hay không. Lại tính tiên riêng của mình, mấy tháng này tích một chút, tuy rằng không có nhiều như hồi mua đồng hồ, nhưng hẳn là đù mua đôi giày.
Lâm Y Y vội nói: "Giây thím đó làm đều quá lớn, không có số của em, me đau lòng em thôi, anh đừng nghe mẹ.”
Tần Hương Cúc: "Lát nữa mẹ làm cho con hai đôi, chân con nhỏ, giầy không dễ mua." Vả lại tất cả mọi người làm giày to, có thể mang mấy năm, cho nên số của cô càng thêm khó mua.
Lâm Y Y vội hỏi: "Thế mẹ vất vả lắm."
Tần Hương Cúc: "Bây giờ không có gì việc, không cần làm việc, mẹ rảnh rỗi mà."
Lâm Y Y: "Vậy con đem vải cho mẹ."
Tần Hương Cúc: "Không cần, trong nhà có vải, mỗi năm các con đem tới đều còn giữ."
Hằng năm Lâm Y Y và Tiêu Vũ có vải của phúc lợi dân thành phố, một người có lẽ cũng chỉ 1. 7 trượng vải (17 thước, áo phụ nữ bốn thước, áo đàn ông 6 thước), bình thường Lâm Y Y mua rất nhiều quần áo ở hệ thống thương thành, tiếp đó chính là quân áo thợ may bên kia may, có vài tấm vải mua trực tiếp ở thợ may bên đó, cho nên vải của phúc lợi cư dân hàng năm đều cho Tần Hương Cúc. Hơn nữa, nhà họ Tần có bốn trưởng bối, Lâm Y Y cảm thấy dưới tình huống mình có điều kiện, vải hẳn nên cho bọn họ.
Nhưng mà, cô cũng chỉ đưa đồ phúc lợi của dân thành phố thôi, thật sự không phải cô keo kiệt hay tính toán chỉ li, mà là người già dù sao cũng là người tiết kiệm cả đời, cho quá nhiều, bọn họ sẽ nghĩ mình rất tiêu tiền, chỉ có đem đồ phúc lợi cư dân cho bọn họ, bọn họ mới sẽ không nghĩ nhiều.
Lần đầu tiên Tiêu Đại Cường cảm nhận được tâm trạng cùng con cái uống bia, ăn cua tôm, trước kia khi tết đến, cũng từng uống rượu vang nhỏ với đám con, nhưng cảm giác hoàn toàn không giống với hiện tại, có lẽ là bởi vì bây giờ đồ ăn ngon, cũng có thể là bởi vì trong nhà điều kiện tốt, hoặc là bởi vì liên quan đến bia, tóm lại, tâm tình bây giờ vô cùng thoải mái. Lại nhìn bạn già đang uống bia, vui sướng trên mặt rõ ràng như vậy, cái miệng nhỏ của bà uống ngụm nhỏ, đột nhiên Tiêu Đại Cường cảm thấy, cả đời mình vẫn đối xử tệ với bạn già. Bà với mình cùng nhau chăm sóc hai người già, nuôi nấng bốn đứa con, mà mình chưa từng cho bà cái gì.
Dù có cho bà tiền, để bà lo liệu việc nhà, nhưng cũng không nỡ tiêu, một phân tiền cũng tính toán tỉ mỉ, tiêu ở trên người con cái.
Tiêu Đại Cường hít một hơi, ông không cho bạn già cuộc sống tốt, cũng may ông có một đứa con có tiền đồ. Nghĩ như vậy, ánh mắt Tiêu Đại Cường nhìn Tiêu Vũ, tràn ngập yêu thương, thấy vẻ mặt Tiêu Vũ chẳng hiểu gì cả.
Tần Hương Cúc không có chú ý tới Tiêu Đại Cường, bà đang nói chuyện phiếm với Lâm Y Y, từ bia cho tới trong nông thôn, sau đó nói đến Te Cẩn Thái: "Nhất Nhất à, chị dâu con tính đưa Tiểu Thụy và Tiểu Châu đi học tiểu học. Theo ý của mẹ, bây giờ có hơi sớm, Tiểu Thụy mới năm tuổi, Tiểu Châu mới sáu tuổi, hơn nữa đại đội chúng ta không có tiểu học, vậy phải đưa đến bên nhà mẹ đẻ con, đứa trẻ này quá nhỏ, mẹ cứ không yên tâm."
Lâm Y Y vừa nghe vậy: "Đứa bé năm sáu tuổi không kịp chương trình học của tiểu học đâu nhỉ?"
Hiện đại có trẻ con thiên tài, nhưng không phải ngay từ đầu đã học tiểu học, đều là đi từ nhà trẻ, khi ở nhà trẻ, phát hiện chỉ số thông minh của bé, mới có thể nhảy lớp học tiểu học. Nếu không đứa nhỏ chưa từng tiếp nhận giáo dục, ngay cả 12345 cũng không biết, có là thiên tài đi nữa cũng không thể đi học lớp một.
Tần Hương Cúc: "Cũng không phải thế sao? Mẹ cũng nghĩ như vậy, nhưng... Nhà thằng cả lại không nghe vào." Vốn nhà thằng cả cũng không phải nói như vậy, chị ta còn nói cái gì mà Lâm Ngũ Đệ ba tuổi bắt đầu đi học, con của chị ta đã năm tuổi, sao không thể đi học? Nhưng lời như vậy Tần Hương Cúc sẽ không nói với Lâm Y Y, ban đầu vợ thằng cả với vợ thằng hai còn có chút mâu thuẫn, nói nữa mâu thuẫn càng lớn hơn. Hiện giờ thật vất vả dịu đi chút, bà cũng không muốn phá hư quan hệ.
Lâm Y Y cười an ủi: "Mẹ có lẽ không cần lo đâu, mẹ phải chăm sóc ông nội bà nội, còn phải dạy dỗ con cái, nếu lại quản cháu, thế rất mệt. Từ xưa con trẻ là trách nhiệm của cha mẹ, nếu ngay cả chuyện của đứa nhỏ cha mẹ cũng không quản, vậy sinh ra làm gì? Chẳng lẽ lại để mẹ chồng quản con quản cháu. Hơn nữa, nếu mẹ không đồng ý Tiểu Thụy và Tiểu Châu đi học, tương lai nếu bọn họ xảy ra cái gì, cha mẹ của đứa nhỏ chắc chắn đổ trách nhiệm lên người mẹ, oán giận mẹ, vậy không tốt. Cho nên theo ý của con, vẫn cứ để chị dâu quyết định thế nào thì thế ấy."
Tiêu Đại Cường nói: "Vợ thằng hai nói có lý, chuyện này để vợ chồng thằng cả quản đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận