Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 331 Canh ga 1

Chuong 331 Canh ga 1Chuong 331 Canh ga 1
Lương thị nghe lời nói của Lâm Tứ Quân, nhìn thấy con gà mập mạp trong gui trong lòng có hơi chua xót, anh em nhà ai tốt như vậy? Nhưng cũng đúng, chị dâu hai nuôi lớn bọn họ, tạo điều kiện cho bọn họ đi học, bây giờ bọn họ trưởng thành, biết báo đáp chị gái của mình.
Lâm Y Y: "..." Cô không muốn nuôi gà, cô không muốn đào giun,'Chị phải đến công xã làm việc, không có thời gian cho gà ăn."
Lâm Ngũ Đệ: "Gà của em."
Lâm Y Y nhìn về phía cậu.
Lâm Tứ Quân: "Đúng, đây là gà của Tiểu Ngũ, không phải nó học nhà trẻ ở chỗ này sao? Mang gà lại đây, mỗi ngày có thể để nó ăn trứng gà."
Lâm Y Y: "... Anh cả em với anh ba thì sao?"
Lâm Tứ Quân: "Còn ở phía sau mà?"
Lâm Y Y: "Bọn họ còn không nhanh bằng em?”
Lâm Tứ Quân: "Không phải, bọn họ đang nhặt củi trên đường, trong nhà chị chắc chắn không có củi." Mấy ngày hôm trước bọn họ đến thị trấn đưa trứng gà cho chị, chị nói hôm nay chị về nông thôn, sau này cũng sẽ ở nông thôn, cho nên hôm nay bọn họ đến đây.
Lâm Y Y nghĩ một hồi: "Buổi tối giết gà, chúng ta ăn gà."
Lâm Tứ Quân: “A?" Nghĩ đến canh gà, Lâm Tứ Quân liếm miệng, nói thật, bọn họ đã ăn trứng gà hơn một năm, đã sắp chán ghét rồi.
Lâm Y Y nhìn thấy cậu như vậy, cũng biết cậu muốn uống canh gà: "Em bỏ một con gà vào trong chuồng heo, con khác thì gọi anh rể em tới giết, anh rể em đang ngủ trưa." Tuy rằng nhà cô không có heo và gà, nhưng chuồng heo chuồng gà đều làm xong rồi, kiểu dáng giống như của nhà họ Lâm.
Lâm Tứ Quân: "Dạ."
Lâm Ngũ Đệ chạy vào trong phòng ngủ: "Anh rể thức dậy giết gà... Anh rể thức dậy giết gà..."
Trên thực tế, sau khi bọn họ đến không lâu Tiêu Vũ đã tỉnh, thật sự là giọng của Lâm Tứ Quân quá to.
Lâm Ngũ Đệ chạy vào phòng ngủ, nhìn thấy anh rể đang nằm, nhưng đôi mắt đen thui nhìn chằm chằm cậu, trái tim nhỏ của cậu hoảng sợ: "Anh rể thức dậy giết gà."
Cậu là một tảng uc ich, bộ dáng vô cùng đáng yêu, vẻ mặt nhỏ bé bị hoảng sợ lại rất dễ thương.
Tiêu Vũ nhìn cậu, cười nhạo một tiếng: "Vừa rồi em nói xấu anh?"
Lâm Ngũ Đệ vội vàng lắc đầu: "Em không có, em là bé ngoan, không có nói xấu người ta." Tiêu Vũ xuống giường, chân dài bước mấy bước đến trước mặt Lâm Ngũ Đệ, Lâm Ngũ Đệ ngửa đầu nhỏ nhìn anh. Tiêu Vũ hơi hơi xoay người: "Vừa rồi em nói ai là than đen lớn?"
Lâm Ngũ Đệ che miệng lại, đầu lắc nhanh hơn.
Tiêu Vũ bắt lấy tay cậu, ôm lấy cậu một phen: "Em có nói hay không? Không nói anh ném em đó."
Hai tay Lâm Ngũ Đệ ôm lấy cổ Tiêu Vũ, tiếng cười khanh khách.
Tiêu Vũ tức giận ném cậu lên trên.
Lâm Ngũ Đệ: “A..." Nghe tiếng, sao mà vui vẻ thế.
Tiểu Cát Tường nhìn bọn họ, trong mắt lộ ra chút hâm mộ, bởi vì khi cậu mới sinh ra thân thể yếu ớt, cho nên dù Tiêu Tân sức lực khỏe mạnh cũng không dám chơi như vậy.
Ánh mắt của Tiêu Vũ với người khác vô cùng nhạy cảm, đôi mắt Tiểu Cát Tường lập tức không nháy mắt nhìn anh, anh đương nhiên phát hiện. Buông Lâm Ngũ Đệ, Tiêu Vũ nói: "Cùng chơi với Tiểu Cát Tường đi."
Lâm Ngũ Đệ cười chạy mấy bước, sau đó làm cái mặt quỷ với anh: "Than đen lớn, anh rể là than đen lớn, lè...'
Tiêu Vũ cười lắc đầu.
Lâm Y Y: "Anh đừng giỡn với nó, bây giờ nó giở trò điên rồi, mỗi ngày nhảy lên nhảy xuống với Tứ Quân, nhanh đi giết gà đi, buổi tối hầm canh gà."
Tiêu Vũ: "Con gà này không phải đem lại đây đẻ trứng cho Tiểu Ngũ sao?"
Lâm Y Y: "Trong nhà có trứng, giữ một con đẻ trứng đủ rồi."
Tiêu Vũ cầm lấy dao phay, nắm con gà bị anh em nhà họ Lâm trói chặt móng vuốt với miệng lên: "Cho anh một cái chén lớn." Lại nói, vì sao các em trai nhà họ Lâm phải trói miệng gà? Vì Lâm Tứ Quân cảm thấy vác gùi mà tiếng gà gáy quá ồn.
Lâm Y Y lấy một người chén lớn cho anh.
Lương thị đã về nhà, Tiểu Cát Tường ở chỗ này chơi, cậu đi theo Lâm Ngũ Đệ, hai người rất quen thuộc.
Tiêu Vũ nhắm cổ gà ngay miệng chén, sau đó một đao đi xuống, lập tức, máu gà đỏ tươi chảy vào trong chén. Khoảng nửa giờ, máu gà chảy đầy một chén.
Lâm Y Y lấy một cái thùng gỗ đến, trong thùng gỗ chứa nước ấm mới vừa đun, nói với Tiêu Vũ: "Bỏ gà vào ngâm, ngâm nửa giờ, anh nhổ lông gà."
Tiêu Vũ: “Được.
Ngâm lông gà nửa giờ, thật ra rất nóng, Lâm Y Y chịu không nổi, nhưng Tiêu Vũ không sợ. Lâm Tứ Quân cũng không sợ, cậu ngồi chôm hổm nhổ lông gà với Tiêu Vũ, cậu muốn ăn gà sớm một chút. Lâm Y Y đi ra ngoài một chuyến, đến nhà họ Tiêu. LamyYY: "Mẹ."
Tần Hương Cúc đi ra từ nhà bếp: "Sao?"
Lâm Y Y: "Mẹ, buổi tối trong nhà con nấu canh gà, tối nay con cầm một chén lại đây cho mọi người, mọi người có thể làm ít đồ ăn, còn có máu gà."
Tần Hương Cúc giật mình: "Gà của các con đâu ra vậy?"
Bọn họ không nuôi heo cũng không nuôi gà, nhưng mà mảnh đất nhỏ trong viện trông dưa leo, vẫn là ông nội Tiêu trồng cho bọn họ, nếu bọn họ không ăn, ông nội Tiêu cũng có thể ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận