Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 7: Tố Khổ

Chương 7: Tố KhổChương 7: Tố Khổ
Tiêu Vũ nhìn sắc mặt Lâm Y Y tái nhợt suy yếu: "Làm sao vậy?"
Lâm Y Y "Tay của anh." Khi nói, giọng nói khàn khàn, nghe thấy giọng đã biết cơ thể đang rất yếu.
Tiêu Vũ khó hiểu đưa tay cho cô.
Lâm Y Y nắm lấy tay Tiểu Vũ kéo ve chỗ của mình.
Tim Tiêu Vũ đập thình thịch, đột nhiên có chút khẩn trương, Đại Nha cầm tay mình muốn làm gì? Hơn nữa... tay chạm vào miệng Đại Nha... Cô ấy muốn hôn tay mình?
Chỉ thấy Lâm Y Y há miệng cắn một cái trên cánh tay Tiêu Vũ.
Tiểu Vũ hít vào một hơi khí lạnh: "Đại Nha, làm sao vậy?" Anh rụt tay lại, liền nhìn thấy trên cánh tay màu lúa mạch có hai hàng dấu răng thật sâu để lại.
Lâm Y Y nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt xoành xoạch rơi xuống. Cô đã xuyên không và trở thành Lâm Đại Nha trong "Chị cả như mẹ”. Trên thực tế, sau khi tỉnh dậy, khi trí nhớ của Lâm Đại Nha hiện lên trong đầu, cô lại nhìn thấy khung cảnh xa lạ như vậy, cùng với kinh nghiệm bao năm vùi đầu vào Internet thì cô biết cô đã xuyên không rồi. Nhưng... cô không muốn tin điều này. Có bao nhiêu nơi để xuyên sao lại có thể xuyên thành thánh mẫu Lâm Đại Nha chứ. 'Hu hu...' Lâm YY không kìm nén được tiếng khóc, cô muốn về nhà tiếp tục làm công chúa nhỏ của cô, nhà của cô, xe hơi của cô, túi hàng hiệu, đồ xa xi của cô, hu hu... Tiêu Vũ dù có bình tĩnh đến đâu cũng bị giật mình vì tiếng khóc đột ngột của cô, anh vội vàng chạy tới bịt miệng cô lại: "Đừng khóc, bà ngoại đang sắc thuốc cho em ở bên ngoài. Nghe thấy tiếng em khóc bà sẽ lo lắng lắm đó."
Hơi thở của người đàn ông xông vào khoang mũi của Lâm Y Y, cô chớp mắt bối rối nhìn anh.
Tiêu Vũ cũng nhìn cô, đôi mắt cô gái đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ. Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Vũ nhìn vị tiểu hôn thê của mình, tuy làn da trắng nõn, nhưng khuôn mặt lại gây hốc hác, không có chút thịt nào. Miệng nhỏ, đôi môi có chút nhợt nhạt. Sống mũi cao khiến tổng thể gương mặt của cô trông càng nhỏ hơn. Nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt, đen bóng và sáng ngời.
Tiêu Vũ đã quên vị hôn thê trong ấn tượng của mình là người như thế nào, nhưng... cô ấy không hề có một đôi mắt sáng như vậy. Thỉnh thoảng, cô ấy tự gọi anh là anh Vũ, nhưng ánh mắt của cô ấy trông không sáng rực rỡ như bây giờ. Nhưng bọn họ đã không gặp nhau được hai năm rồi, có lẽ cô ấy cũng có chút thay đổi, Tiêu Vũ nghĩ thầm.
Tiêu Vũ: "Anh bỏ tay ra, em đừng khóc, đừng để bà nội lo lắng, được chứ?"
Lâm Y Y bị bịt kín miệng, không phát ra được âm thanh, chỉ có thể gật đầu.
Tiêu Vũ thử thả tay ra, nhưng anh cũng không dám buông lỏng quá, lỡ anh bỏ ra cô gái lại khóc, may mà cô không khóc. Tiêu Vũ lấy ghế đặt ở cạnh giường, sau đó ngồi xuống hỏi,'Đại Nha, sao em lại bị ngất xiu trên đường? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Hai người có hôn ước với nhau, hơn nữa cửa cũng mở ra, trong nhà cũng còn có bà nội nên không sợ bị đàm tiếu. Thập niên 60 xã hội cũng không quá khắt khe, đến năm thứ 66 thời kỳ mười năm khó khăn bắt đầu, xã hội cũng dần dần thay đổi, chủ trương ăn mặc đơn giản, qua loa, quần áo đều được chắp vá may lại. Vào thời điểm này trong thập niên 60, màu sắc tươi sáng như vải đỏ vẫn được mặc và có thể nhìn thấy trên thị trường rất nhiều. Nhưng đến năm 1966. các loại vải có màu sắc rực rỡ đều đã hoàn toàn biến mất khỏi thị trường.
Kí ức của Lâm Đại Nha hiện lên trong đầu Lâm Y Y, nghe thấy câu hỏi của Tiêu Vũ, cô cụp mắt xuống, buồn bã nghẹn ngào. So với gào khóc, tiếng nức nở khe khẽ của Lâm Y Y dường như còn đáng thương hơn. Nhìn từ góc độ của Tiêu Vũ vừa vặn có thể nhìn thấy những giọt nước mắt đọng trên hàng mi dài của Lâm Y Y: "Em... em đi bán máu."
Bán máu? Tiêu Vũ nhíu mày: "Quốc gia có lệnh cấm bán máu, bệnh viện không thu máu, em bán máu ở đâu? Em bán máu để làm cái gì?" Thanh âm của anh chút trâm thấp, lúc này lại vô cùng nghiêm khắc làm người ta nghe xong không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Lâm Y Y co người lại nói: "Anh... anh... anh có thể nói chuyện nhẹ nhàng đừng to tiếng được không, em sợ."
Tiểu Vũ: "... được rồi." Anh có to tiếng sao? Vì bà nội ở bên ngoài nên anh đã hạ thấp âm thanh xuống rồi, cô gái này còn bảo anh to tiếng với cô?
Lâm Y Y: "Em... là Nhị Quân nói cho em biết cha mẹ em đã qua đời. Bác cùng bác gái giúp em làm tang lễ. Ở nhà không có tiền... một thời gian nữa sẽ khai giảng, cho nên ... cho nên vừa rồi em đi bán máu, trên đường XXXXX ở thị trấn, Nhị Quân nói em ấy vô tình nhìn thấy khi đi ngang qua đó , em hôm nay đúng lúc đi qua, đúng là có chỗ đó nên em mới đi bán máu. Em ... Nhị Quân còn nói, cha mẹ mất rồi, không có trưởng bối trong nhà, chị cả như mẹ, sau này cả nhà đều dựa vào em, em... em không đóng được học phí, nên em chỉ có thể đi bán máu... Anh Tiêu Vũ, em sợ quá... Lâm Y Y lại bắt đầu khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận