Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 220 Luong thi sinh

Chuong 220 Luong thi sinhChuong 220 Luong thi sinh
Nhà trẻ bên đây đều là con công nhân, có nhà máy sắt thép, ngành công an, còn có xưởng dệt, nhà trẻ ngay bên cạnh viện của công nhân viên chức, Lâm Y Y đi qua cũng chỉ 15 phút, rất gần.
Ngày đầu tiên Lâm Ngũ Đệ đi nhà trẻ, sau lưng Lâm Y Y chuẩn bị túi giải phóng, nón giải phóng cỡ nhỏ, mặc quần áo màu xanh, đều là thợ may làm, trái lại trông như quân giải phóng tí hon.
Cho nên khi Lâm Ngũ Đệ đến nhà trẻ, khiến cho rất nhiều bạn nhỏ chú ý, tất cả mọi người vô cùng hâm mộ cậu. Có mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ quen biết Lâm Ngũ Đệ, đều là ở chung một viện công nhân viên chức với bọn nhỏ, chơi bóng vải cùng Lâm Ngũ Đệ, có mấy đồng bọn nhỏ quen thuộc, cuộc sống ở nhà trẻ của Lâm Ngũ Đệ trải qua vô cùng tốt đẹp.
Không chỉ có Lâm Ngũ Đệ, Lâm Đại Quân, Lâm Tam Quân, Lâm Tứ Quân, bọn họ cũng mặc quần áo mới, đeo túi giải phóng đi đến trường, ngoại trừ nón giải phóng, những món đồ phối hợp khác đều giống Lâm Ngũ Đệ.
Trong nháy mắt, tới cuối năm 61.
Bởi vì đã nghỉ đông, các em trai nhà họ Lâm đến thị trấn ở, cho nên Lâm Y Y sẽ không đưa Lâm Ngũ Đệ đến nhà trẻ nữa. Sáng hôm nay, người một nhà ngồi ở trong viện phơi nắng, Tiêu Tân đến đây: "Chị dâu hai." Tiêu Tân thở hổn hển, sắc mặt có chút tái nhợt, hai mắt đỏ bừng.
Lâm Y Y vội vàng hỏi: "Anh làm sao vậy? Mau tới uống chén nước."
Tiêu Tân nói: "Chị dâu hai, tôi không uống nước, vợ của tôi ở trong bệnh viện, bác sĩ nói... Bác sĩ nói khó sinh."
Mặc dù Lâm Y Y có chút ngoài ý muốn, nhưng không quá bất ngờ, đối với người đến từ đời sau như cô mà nói, cũng từng xem qua các loại tin tức khó sinh, nhưng cô biết, khó sinh ở đời sau không phải chuyện lớn, ở thời đại này thì không giống vậy.
Ngay từ đầu Tiêu Tân với Lương thị không muốn đứa nhỏ, bây giờ cũng trồng rau trong hố bếp, nguy cơ lương thực dịu đi, cho nên bọn họ mới cần đứa nhỏ, cũng thật không ngờ... Lâm Y Y nói: 'Đi, tôi với anh cùng đi bệnh viện.
Tiêu Tân: "Mẹ ở bệnh viện, tiền trên người không đủ nhiều, bảo tôi tới mượn chị một ít."
Lâm Y Y "Được, tôi đem tiền theo, đi thôi... Đại Quân, em trông coi mấy đứa em cho tốt."
Lâm Đại Quân: “Dạ.”
Lâm Y Y cùng Tiếu Tân tới bệnh viện rất nhanh, ở cửa phòng mổ thấy Tần Hương Cúc, Tề Cần Thái. Trên đường, Lâm Y Y đã biết tình huống. Lương thị vốn ở trong nhà sinh đứa nhỏ, bà đỡ đều đã nói xong rồi, trời còn chưa sáng cô ta đã bắt đầu động, bà đỡ đỡ đẻ trước, đứa nhỏ không đỡ đẻ ra được, bà đỡ nói tình huống nên đi bệnh viện. Tiếp theo mọi người ngồi xe bò của đội tới bệnh viện, bác sĩ nói thời gian đứa nhỏ ngột ngạt ở trong bụng thai phụ lâu lắm rồi, có thể gặp nguy hiểm.
Tần Hương Cúc và Te Cần Thái cùng nhau tới, Tân Hương Cúc còn đem theo tiền, nhưng tiền không đủ, cho nên Tần Hương Cúc ở bệnh viện giúp đỡ, Tiêu Tân đi nhanh, tìm Lâm Y Y vay tiền.
Lâm Y Y vừa đến liên hỏi: "Mẹ, tình huống của thím hai thế nào?"
Tần Hương Cúc lắc đầu: "Cũng không biết."
Tiêu Tân ngồi chôm hổm, hai tay ôm đầu, rất không an tâm.
Lại một lát sau, mổ xong, bác sĩ đi ra. Tiêu Tân là người đầu tiên xông lên: "Bác sĩ, vợ của tôi thế nào?"
Bác sĩ nói: "Trái lại thai phụ không có việc gì, nhưng thân thể đứa nhỏ yếu nhược, chịu tội ở trong bụng thai phụ, về sau phải nuôi cẩn thận, nếu không...' Nhưng thời đại này, đứa nhỏ muốn nuôi cẩn thận mới là khó khăn chân chính.
Lâm Y Y: "Cám ơn bác sĩ, ngài nói đi, chúng tôi phải chú ý gì."
Bác sĩ nói: "Không thành vấn đề, mọi người đi làm thủ tục đi."
Tần Hương Cúc: "Tôi đi tôi đi."
Lâm Y Y mang theo một trăm đồng tiền đưa cho Tần Hương Cúc.
Y tá phụ giúp Lương thị đi ra ngoài, tuy rằng tinh thân của Lương thị không tốt nhưng người còn tỉnh. Tiêu Tân nhìn thấy Lương thị, vội vàng đi qua, anh ta nắm tay Lương thị.
Lương thị suy yếu hướng về phía anh ta cười nói: "Là con trai, chúng ta cũng có con rồi."
Tiêu Tân xúc động, nước mắt lập tức rơi xuống, anh ta vừa rồi quên hỏi là con trai hay là con gái, hiện giờ, anh ta có con rồi.
Lâm Y Y lắc đầu, người mới 20 tuổi thế mà đã làm cha.
Ngược lại Lâm Y Y hỏi Tề Cần Thái: "Chị dâu cả, mọi người còn chưa ăn sáng nhỉ?"
Một năm trôi qua, nhưng thật ra Lâm Y Y với Tề Cần Thái đã dịu đi rất nhiều, ít nhất mỗi lần vê nông thôn, Te Cần Thái đều sẽ chủ động chào hỏi cô, cũng sẽ cùng nói chuyện trong thôn với cô, vừa mới bắt đầu, Lâm Y Y còn rất không quen, nhưng Tề Cần Thái đã chủ động, nhiều lân vậy, cô cũng thành thói quen.
Te Cần Thái nói: "Con chưa ăn đâu? Nào có thời gian ăn chứ."
Lâm Y Y: "Vậy phiền chị trông nom một chút, em đi mua chút đồ ăn cho mọi người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận