Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 516 Nhờ đỡ 2

Chương 516 Nhờ đỡ 2Chương 516 Nhờ đỡ 2
Vu Tình nói: "Chị Lâm, ơn cứu mạng lớn hơn cả trời, mấy thứ đồ này chị nhận đi, đường đỏ có thể bồi bổ cơ thể cho chị, sữa bột có thể bồi bổ cho con chị, Nếu không phải là chị, em đã không sống nổi rồi."
Lâm Y Y vừa định cự tuyệt, Tiểu Thập Nhất đáp: "Không cần uống sữa bột." Sữa bộ không có vị gì, cậu thật sự không muốn uống, cậu thích đồ ăn ngọt, nhưng sữa bột mẹ cậu cho cậu uống không có ngọt chút nào.
Vu Tinh sửng sốt, nhìn đứa nhỏ đứng bên cạnh Lâm Y Y, trước đó chỉ chú ý đến lời nói của Lâm Y Y mà bỏ qua đó nhỏ này, ngay lúc này vừa nhìn đã cảm thấy đứa nhỏ này rất dễ thương. Đôi mắt to, lông mi thật dài, cái miệng nhỏ chúm chím, đứa nhỏ trắng nõn, béo múp, giống như búp bê trong tranh ngày tết. Cô ta không kiêm được mà nói: "Đứa bé này thật đáng yêu."
Tiểu Thập Nhất vừa nghe thấy người khác khen mình, cậu đã cười một cái với đối phương.
Lâm Y Y lắc đầu, sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Thập Nhất: "Thanh niên tri thức Vu Tinh, đường đỏ và sữa bột nhà tôi có rồi, không thiếu máy thứ này, một mình cô về quê cũng không dễ dàng gì, muốn mua mấy thứ này cũng không dễ, cho nên cô nên giữ lấy bồi bổ thân thể cho bản thân.
Về ơn cứu mạng cũng đừng nhắc nữa, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Hiện tại thân thể còn yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, vẫn nên về nghỉ ngơi đi."
Vu Tình: "Chị Lâm, em... em đến đây còn một việc, muốn nhờ chị giúp đỡ."
Lâm Y Y nhướng mày: "Chuyện gì vậy?" Cô cũng không nói là sẽ giúp hay không, tất cả tùy thuộc vào tình huống.
Vu Tình nói: 'Là thế này, em và Trương Lan, thanh niên tri thức Trương là bạn tốt, chúng em quen biết trên chuyến tàu xuống thôn, bởi vì đều là thanh niên tri thức đến nơi này, cho nên trên chuyến tàu mới trở thành bạn tốt, nghĩ đến việc ở trong thôn có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Chính là hôm nay đi lúc đi rửa rau, em không biết... Không biết cô ấy sao lại đẩy em ngã xuống nước, cho nên... em muốn nhờ chị làm chứng, em... sợ là xung quanh có người có người muốn giết chết em."
Lâm Y Y vừa nghe thấy việc này, đầu rất đau, cô nói: "Thanh niên tri thức Vu, về chuyện này, tôi đã nói với Đại Đội Trưởng rồi, tôi đang định đi thì nghe thấy tiếng rơi xuống nước nên quay đầu lại nhìn, lúc quay đầu đã thấy cô rơi xuống nước rồi, không có nhìn thấy thanh niên tri thức Trương có đẩy hay không, nên là thật sự xin lỗi, không có thấy chuyện gì cả, tôi sẽ không làm khai gian. Nếu cô cảm thấy thanh niên tri thức Trương đẩy mình, cô có thể báo cảnh sát, tôi nghĩ cảnh sát sẽ tìm lại công đạo cho cô."
Vu Tình nói: "Vì... Lúc đó không có nhân chứng, chỉ có chị ở đó thôi, cho nên..."
Lâm Y Y: "Thực xin lỗi."
Vu Tình cắn môi dưới, đôi mắt ngấn lệ nhìn Lâm Y Y, đầy sự tủi thân, nhìn vô cùng đáng thương. Nếu Lâm Y Y là đàn ông, nói không chừng có thể cảm thấy thương tiếc, nhưng là thực đáng tiếc nàng là phụ nữ, chẳng những không có thương tiếc, còn sẽ cảm thấy chán ghét bộ dạng này, dù sao thì không có người phụ nữ nào thích người đồng giới tỏ vẻ tội nghiệp với mình.
Lâm Y Y nói: "Thực xin lỗi, chúng tôi phải ăn cơm rồi, ăn xong còn phải ra ngoài, không giữ khách."
Vu Tình khẽ cắn môi răng, đặt đồ vật rồi chạy ra đi.
Lâm Y Y: "Thanh niên trí thức Vu, xin hãy mang đồ đi đi." Cô cam lấy đồ đuổi theo nhưng lại không thấy bóng dáng Vu Tình đâu. Cô nhíu mày, thật phiên toái, lát nữa phải nhờ ai đó đưa trả về.
Đợi Lâm Y Y trở lại phòng bếp, Tiểu Thập Nhất đang dùng tay bốc thăn bò, nhìn Lâm Y Y đi đến, cậu tươi cười lấy lòng mẹ, sau đó đưa thăn bò cho Lâm Y Y: "Nhất Nhất ăn."
Nhìn bàn tay nhỏ của cậu, Lâm Y Y có quỷ mới có ăn.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng đập cửa. Tiếp theo một thanh âm bình tĩnh vang lên: "Nhất Nhất, Thập Nhất...
Ánh mắt Lâm Y Y sáng lên, vội vàng chạy đi ra ngoài: "Sao anh lại ở đây? Giờ này có ca nô sao?"
Đúng là Tiêu Vũ trở vê, nhưng mà anh về tay không.
Tiêu Vũ: "Bộ đội có thêm ca nô, về có việc, hai mẹ con đang ăn cơm trưa sao?"
Lâm Y Y đi cho anh một ly nước sôi để nguội: "Mới vừa ăn, trưa hôm nay có làm thịt bò, anh thật đúng là kịp lúc."
Tiêu Vũ đi vào phòng trong, bắt gặp ánh mắt của con trai, đôi mắt đen láy nhìn mình, tay nhỏ đang bốc thịt bò, ăn ngon lành. Nhìn thấy Tiêu Vũ, đôi mắt Tiểu Thập Nhất càng thêm sáng: "Ba ba...' Khuôn mặt tươi cười, dù sao rất lâu roi cậu không có gặp cha.
Lâm Y Y dọn cơm cho Tiêu Vũ: "Nhanh ăn đi, cũng may giữa trưa bị người ta làm phiền những hai lần, bằng không bây giờ anh về, hai mẹ con đã ăn xong rồi."
Tiêu Vũ thật sự rất đói, ăn từng miếng từng miếng, tiện thể chan canh thăn bò vào chén cơm khuấy lên, hỏi: "Giữa trưa bị làm sao vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận