Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 491 Sao em trai luôn thích chạy loạn thế?

Chương 491 Sao em trai luôn thích chạy loạn thế?Chương 491 Sao em trai luôn thích chạy loạn thế?
Tiểu Thập Nhất lắc đầu: "Không muốn uống...' Sau đó cam sữa bột trong chén đẩy đến trước mặt Tiểu Cát Tường,Anh uống."
Tiểu Cát Tường: "Em đưa anh uống hả?"
Tiểu Thập Nhất gật đầu.
Tiểu Cát Tường cười đến ánh mắt đều sắp không nhìn thấy, cậu cảm thấy em trai thật tốt, sữa bột uống ngon như vậy cũng cho cậu uống, nhưng cậu là anh, không thể giành món gì của em trai, cậu nói: "Thập Nhất uống đi, anh có."
Tiểu Thập Nhất kiên quyết lắc đầu: "Anh uống, Thập Nhất có." Mỗi lần mẹ cậu bé cho cậu bé uống sữa bột đều phải dỗ thật lâu.
Tiểu Cát Tường: "Anh uống một chén này là đủ rồi."
Tiểu Thập Nhất: "Thập Nhất ăn kẹo."
Bà nội: "Thập Nhất của chúng ta rất ngoan, biết nhường anh. Cát Tường của chúng ta cũng rất ngoan, biết nhường em trai. Hai anh em các cháu phải luôn nhường nhịn lẫn nhau."
Tiểu Cát Tường hơi hiểu một chút ý của bà nội Tiêu, làm anh nhất định phải nhường em trai, cậu gật đầu: "Da, con nghe bà cố."
Tiểu Thập Nhất không hiểu ý của bà nội Tiêu, cũng nói theo cậu: "Nghe bà cố."
Tần Hương Cúc đứng bên ngoài một hồi lâu, nghe thấy lời nói của anh em bọn họ, nhịn không được cười cười, ở bên ngoài nói: "Xem chừng các cháu ăn đồ ăn ở chỗ bà cố rồi." Đồ của bà nội Tiêu bên này là Tiêu Linh tặng, Tiêu Linh tặng cho bà nội Tiêu, đương nhiên cũng sẽ không quên Tần Hương Cúc. Lúc này cũng cầm kẹo, bánh bích quy còn có khoai lang khô ra.
Tiểu Thập Nhất nghe thấy giọng nói của Tần Hương Cúc, tò mò nhìn về phía bà.
Tần Hương Cúc chia đồ ăn cho bọn họ, lại sờ đầu Tiểu Thập Nhất: "Các cháu ăn đồ ăn ở trong này, bà nội làm mì sợi cho các cháu ăn.'
Tiểu Thập Nhất: "Ăn mì."
Tần Hương Cúc: "Tiểu Thập Nhất thích ăn mì hả?”
Tiểu Thập Nhất: "Thích." Tuy rằng cậu bé đã nếm qua mì, nhưng tuổi này không có ấn tượng với mọi việc, cho nên vốn sẽ không nhớ rõ mì thế nào.
Tần Hương Cúc: "Vậy trưa chúng ta ăn mì đi, gọi mẹ cháu cùng đến ăn."
Vừa nghe thấy mẹ mình, Tiểu Thập Nhất đã muốn đi tìm mẹ cậu bé: "Nhất Nhất..." Thân thể nhỏ của cậu bé đi về phía cửa.
Tiểu Cát Tường uống một hơi sữa bột, vội vàng đuổi theo: "Thập Nhất, em đi đâu vậy?”
Tiểu Thập Nhất: "Nhất Nhất..." Tần Hương Cúc: "Có lẽ là muốn mẹ nó, Cát Tường, cháu dẫn em trai đến nhà bác hai của cháu, trên đường cẩn thận." Hai căn nhà không cách nhau mấy căn, ngược lại không lo lắng xảy ra chuyện gì.
Tiểu Cát Tường: "Dạ."
Bà nội Tiêu: "Me đi theo xem."
Tần Hương Cúc: "Vâng."
Tiểu Cát Tường dắt Tiểu Thập Nhất, đầu lưỡi liếm sữa bột ngay khóe miệng, uống một chén sữa bột, cậu cảm thấy thật vui sướng. Tiểu Thập Nhất ngoan ngoãn để Tiểu Cát Tường nắm, cậu bé liếm kẹo, kẹo ngọt ăn ngon thật. Bà nội Tiêu đi theo phía sau bọn họ, nhìn anh em bọn họ, bà cũng vui vẻ. Sống đến từng tuổi này, thấy con cháu đầy sảnh đường, đây là chuyện rất hạnh phúc.
Lâm Y Y quét tước vệ sinh ở nhà, hồi trước mỗi tháng lúc ngày giao dịch tới, cũng không có quét dọn vệ sinh, chỉ sửa sang lại phòng ngủ một chút, bây giờ đã trở lại, sẽ ở một thời gian, đương nhiên phải quét tước mỗi một ngóc ngách một lần. Cô xách nước bẩn tới, chà giặt vải một chút phơi nắng xong, thì thấy Tiểu Cát Tường dắt Tiểu Thập Nhất đến đây.
Tiểu Cát Tường: "Bác hai."
Lâm Y Y: "Ai, Cát Tường đến à."
Tiểu Thập Nhất: "Nhất Nhất... Kẹo..." Cam viên kẹo mình liếm mấy miếng cho Lâm Y Y xem.
Tiểu Thập Nhất chỉ Tiểu Cát Tường: "Anh cho." Nghĩ nghĩ, lại lấy ra kẹo sữa và bánh bích quy từ trong yếm quần áo,'Bà cố cho."
Lâm Y Y: "Vậy anh và bà cố cho con ăn đồ ăn, con có cám ơn bọn họ không?"
Tiểu Thập Nhất: "Có."
Lâm Y Y: "Thế bọn họ cho con đồ, con có cái gì cho bọn họ không?"
Lâm Y Y vẫy tay với cậu bé: "Đến, chúng ta cũng có đồ cho anh và bà cố, con giúp mẹ cho bọn họ được không?”
Tiểu Thập Nhất: "Được."
Lâm Y Y cầm hai quả táo ở phòng bếp, rửa, giao cho Tiểu Thập Nhất: "Đây, một quả cho anh, một quả cho bà cố."
Tay Tiểu Thập Nhất nhỏ, một tay một quả táo cậu bé vẫn cầm không hết, cho nên cậu bé chỉ có thể ôm. Cậu bé đi đến trước mặt Tiểu Cát Tường: "Cho anh”"
Tiểu Cát Tường không dám lấy, nhìn về phía Lâm Y Y: "Bác hai, cháu không cần." Tuy rằng trong miệng như có nước miếng đang chảy, nhưng cậu cũng biết táo mắc, cậu không dám muốn.
Lâm Y Y cười nói: 'Cháu cho em kẹo, em cho cháu táo, nếu cháu không cần, về sau em trai cũng không thể lấy đồ của cháu nữa." Tiểu Cát Tường: "Cám ơn bác hai, cám ơn Thập Nhất."
Tiểu Thập Nhất lại ôm một quả táo đi ra ngoài.
Tiểu Cát Tường: "Thập Nhất, em đi đâu vậy?" Sao em trai luôn thích chạy loạn thế?
Tiểu Thập Nhất dừng bước chân: "Cho bà cố." Cậu bé còn đang cầm một quả táo.
Bà nội Tiêu ở cửa nghe đã lâu, chuẩn bị giỡn với bọn họ, kết quả nhìn thấy Tiểu Thập Nhất đang cầm một quả táo đi ra. Tiểu Thập Nhất đưa táo qua: "Cho."
Bà nội Tiêu: "A ôi, đây là cho bà hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận