Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 185 Cho đồ

Chương 185 Cho đồChương 185 Cho đồ
Lâm Y Y: "Được rồi, chỉ vậy đi."
Người đàn ông trung niên nói: 'Cô không lên sao?"
Lâm Y Y: "Không cần, tôi đi bộ đến." Tuy rằng bảo cô rất nhẹ, nhưng cũng không có đạo lý cô để người khác kéo cô, cho dù cô thanh toán lương thực, cũng không thể không biết xấu hổ bảo người ta kéo cô, việc này của người ta là việc tốn sức, một chuyến chỉ kiếm 2 cân lương thực, không dễ dàng.
Người đàn ông trung niên cũng không miễn cưỡng.
Ước chừng tới 12 giờ, bọn họ tới đại đội sản xuất Đại Đường. Giờ này, người nông dân không phải đang ăn cơm, mà là nghỉ ngơi sau khi ăn xong. Lâm Y Y bao lớn bao nhỏ đến, khiến người nhà họ Tiêu vô cùng khiếp sợ.
Tần Hương Cúc: "Nhất Nhất, sao giờ con đến đây?" Hôm nay không phải chủ nhật mà. Tuy rằng nói như vậy, nhưng bà chạy tới lấy đồ trên xe kéo giúp con dâu, bà nội Tiêu cũng cùng đi tới.
Lâm Y Y nói: "Con thấy thời tiết lạnh, làm áo bông có thể mặc cho cha mẹ và ông nội bà nội, cho nên trước hết lấy lại đây."
Tần Hương Cúc sửng sốt, trong lòng ấm áp: "Con đứa nhỏ này, chỉ là đưa áo bông lại đây, cũng không cần nóng lòng đâu, cho dù muốn đưa, cũng có thể chờ khi thằng hai nghỉ phép." Nói xong, lại nói với bà nội Tiêu đi theo tới,'Vợ thằng hai làm áo bông cho mẹ, thế thì mẹ có thể mặc rồi."
Bà nội Tiêu nói: "Ba đã một bó tuổi, làm áo bông chi, giờ bông mắc mà?”
Lâm Y Y nói: "Lần này kiếm được nhiều tiên nhuận bút hơn, tiền lương của anh Vũ lại tăng chút, cho nên làm ngay, hơn nữa, thân thể của người già và trẻ con kém, trong mùa đông mới phải giữ ấm. Hơn nữa, anh Vũ đã đi công tác hơn nửa tháng, cũng không biết khi nào trở về, chờ anh ấy tới lại đưa đến nữa, quần áo này không cần phơi khô đâu nhỉ?"
Bà nội Tiêu và Tân Hương Cúc đối với chuyện Tiếu Vũ đi công tác, không phản ứng nhiều lắm, hồi đó Tiêu Vũ đi đọc đại học, tham gia quân ngũ, mấy năm cũng không ở nhà, các bà sớm đã quen rồi.
Nhưng mà, cho dù quen, cũng sẽ tò mò hỏi vài câu: "Sao đột nhiên đi công tác? Còn lâu như vậy?"
Lâm Y Y nói: "Hình như là có liên quan đến bọn bắt cóc, bọn họ tìm được một nhóm bắt cóc, đi cứu mấy đứa nhỏ rồi."
Bà nội vừa nghe vậy, lập tức nổi giận: "Cái đám súc vật táng tận thiên lương, nên đưa chúng nó đi cải tạo lao động."
Lâm Y Y cảm thấy nên bắn chết. Nhưng người của thời đại này khá thành thật chất phác, bọn họ cho rằng trừng phạt tương đối nghiêm khác chính là ngồi tù và cải tạo lao động, loại chuyện nhừ bắn chết, bọn họ sợ hãi.
Lâm Y Y nói: "Cũng không phải vậy sao, bà nội nói rất đúng. Bốn cái áo bông là cho ông nội, bà nội, cha với mẹ, đều là một màu, lúc mặc đi ra ngoài, mọi người vừa nhìn đã biết là người một nhà." Đây là xanh ngọc rất sãm, sáng hơn màu đen một chút, chịu bẩn được, cũng thích hợp với lứa tuổi này,'Còn có ba cân thịt, một cục xà phòng, bốn cân bột mì nhiều gluten, đúng rồi, còn có dâu, mẹ, mẹ cho con một bình dầu, rót vào nửa cân, còn nửa cân con đưa cho Đại Quân bọn họ."
Tần Hương Cúc: "Ai, được, con chờ một chút, mẹ đi lấy bình dầu." Đối với việc Lâm Y Y đưa cho các em trai nhà họ Lâm cái gì, bà sẽ không hỏi đến, dù sao các em trai nhà họ Lâm không có người lớn, cũng chỉ có chị gái có thể chăm sóc bọn họ, nếu ngay cả em trai mà con dâu cũng không chăm sóc, vậy mới vô lương tâm. Hơn nữa, con dâu có phúc lợi cư dân của chính mình, có tiền nhuận bút, trợ cấp cho các em trai nhà họ Lâm đều là của chính cô, điểm này, Tần Hương Cúc nghĩ rất thoáng.
Bà nội Tiêu: "Con cái đứa nhỏ này, đến một chuyến đã mang nhiều đồ như vậy, cũng không phải người ngoài, đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy."
Lâm Y Y: "Chính vì là người một nhà mới lấy đến hiếu kính mọi người, nếu không phải người một nhà, cũng sẽ không đem đến đây đâu."
Bà nội Tiêu: "Vậy cháu đều lấy đồ đến hết, các cháu không cần ăn à. Còn có thịt này, ba cân cũng quá nhiều, ông bà giữ lại một cân, còn lại hai cân cháu cầm lại đi."
Lâm Y Y nói: "Không cần đâu, mọi người ăn đi, chúng cháu có."
Bà nội Tiêu nghĩ thâm rằng, vợ chồng tụi nó một tháng mới bốn cân thịt, lấy đến đây cho bọn họ ba cân, một cân cho Lâm Đại Quân, làm sao còn chứ? Đi mua? Bà nội Tiêu không tin, đi mua ăn, còn không bằng cho ít bọn họ mấy cân, cho nên bà cảm thấy cháu dâu đây là đau lòng bọn họ, lấy hết đến đây.
Tần Hương Cúc cầm bình dầu đi ra, Lâm Y Y đổ hơn nửa cân dầu cho bà, sau đó nói: "Mẹ, con đem đồ cho Đại Quân bọn họ, mẹ đi chung cầm giúp một lát được không?" Ba bộ quần áo, còn có một ít đồ ăn, đúng là Lâm Y Y cầm được nhưng mà, phải biết rằng áo bông khá lớn.
Tần Hương Cúc: "Ai. Nhất nhất, giờ con lại đây, chưa ăn cơm phải không?"
Lâm Y Y: “Đúng là chưa."
Bà nội Tiêu nói: "Bà đi bới cho cháu.”
Lâm Y Y: “Cám ơn bà nội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận