Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 559 Coc tien nha 3

Chuong 559 Coc tien nha 3Chuong 559 Coc tien nha 3
Trương Hiếu Quân đương nhiên không muốn đặt cọc, cũng không nghĩ sống ở đây lâu, khẳng định sẽ về thành phố. Gia đình nhà họ Phương chắc chắn sẽ tìm cách đưa Phương Phương trở lại thành phố, là chông của Phương Phương, cậu ta có thể ở lại sao? Tuy nhiên, nếu cậu ta không đặt cọc, cậu ta sẽ không thể đến ở được.
Phương Phương: "Tiền đặt cọc thì tiền đặt cọc, cũng không phải chúng tôi không có khả năng trả được."
Trương Hiếu Quân không có cơ hội mặc cả, trực tiếp bị Phương Phương phá hủy.
Phương Phương nói như vậy Trương Hiếu Quân không thể nói gì được nữa. Hơn nữa, trừ tiền kiếm được từ điểm làm việc, không phải lấy nó ra khỏi túi của mình, vẫn cảm thấy khác biệt.
Nói rõ hơn, không lấy nó ra từ túi của mình sẽ không cảm thấy quá đau lòng. Hơn nữa, sau khi cậu ta và Phương Phương kết hôn, họ sẽ ở trong cùng một cuốn sổ hộ khẩu, đến lúc đó số tiền kiếm được từ điểm làm việc cũng sẽ giống nhau, vì vậy... khoản tiền đặt cọc 15 đồng mỗi năm này là do cậu ta và Phương Phương cùng trả, như vậy tính ra mỗi năm cậu ta trả tương đương với 7,5 đồng, nghĩ như vậy Trương Hiếu Quân càng không cảm thấy đau lòng.
Tuy nhiên, Trương Hiếu Quân lại nói: "Phương Tào, đến lúc đó anh có thể dọn đến ở cùng chúng tôi. Bên kia có rất nhiều phòng ở. Anh sống ở đây một mình không tiện đâu. Ba người chúng ta ở cùng nhau còn có thể thể tiết kiệm một chút. Anh thấy thế nào?" Phương Tào và Phương Phương là anh em một nhà, vì vậy không cần phải né tránh.
Phương Tào: "Được không?" Nếu như có thể, cậu ta đương nhiên sẽ vui vẻ, không ngờ Trương Hiếu Quân sẽ suy xét đến cậu ta, đột nhiên đối với Trương Hiếu Quân càng thêm hài lòng.
Nhưng mà Phương Tào không biết, Trương Hiếu Quân cũng có kế hoạch của riêng mình.
Phương Tào đi qua đó ở, như vậy thì việc chặt củi và lấy nước cậu ta không phải làm một mình, có Phương Tào giúp đỡ, hoàn hảo.
Trương Hiếu Quân: "Đương nhiên có thể, chuyện này có gì không thể chứ?"
Phương Tào: "Tốt rồi."
Trương Hiếu Quân lại nói với Đội trưởng Lâm: "Đội trưởng, chúng tôi đồng ý trừ một khoản tiên đặt cọc là 15 đồng mỗi năm. Vậy thì khi nào chúng tôi có thể chuyển đến?"
Lâm đội trưởng: "Cậu cùng tôi đến nhà Đại Quân, kí kết hiệp định, chìa khóa Đại Quân cầm."
Trương Hiếu Quân: "Vâng, được ạ."
Lâm Đại Quân mang theo một số thứ từ trên đảo, còn có một chút bánh ngọt.
Lâm Trân nhìn rồi cam một cái bánh nhỏ lên: "Đây là chị cả tự tay làm sao? Thơm quá."
Thật ra Lâm Y Y mua ở hệ thống thương thành, bánh thông thường là có trứng, bơ, sữa và bột mì. Vuông vức từng cái, từng cái một, nhưng bởi vì nó khá bình thường nên trông không khác gì cô làm.
Lâm Đại Quân: "Ừ, chị cả làm, nhưng rất ngon, em mau ăn đi." Lúc ở nhà chị cả cậu đã ăn rồi, đây là đặc biệt mang về cho vợ ăn.
Lâm Trân cắn một miếng nhỏ: "Thơm và ngọt quá." Mùi thơm và vị ngọt của bánh thật đặc biệt, mùi thơm của sữa không mùi nào sánh được,'Ăn ngon quá, chị cả thật giỏi, cái gì cũng làm được.
Lâm Đại Quân: “Tất nhiên, chị gái anh là giỏi nhất."
Lâm Trân từ lâu đã quen với việc người đàn ông của cô vô cùng ÿ lại vào chị cả, mỗi lần lên đảo, người đàn ông này đều lấy rất nhiều trứng và rau đem bỏ vào một bao lớn mang đi, nếu là ở nhà người khác, chắc đau lòng chết đi được, nhưng Lâm Trân không xót của, thứ nhất là nhà họ có điều kiện, năm nào cũng có trứng để ăn, nhưng hai con heo một năm đổi lấy phiếu thịt cũng là tiền, cái đó là để dành. Thứ hai, điều kiện ở nhà của chị cả tốt hơn, sẽ chẳng chiếm tiện nghi của họ làm gì. Thực tế, mỗi lần chị cả đều cho còn nhiều thứ hơn là đồ bọn họ mang đến. Thứ ba là chị cả giống mẹ, người đàn ông của cô là do chị cả nuôi, còn nuôi cậu học hành tốt nghiệp cấp ba, rồi còn có việc làm công nhân, nếu người đàn ông này còn không hiếu kính chị cả thì chẳng khác gì đồ vong ân bội nghĩa. Lâm Trân là một người hiểu đạo lý, vì vậy đương nhiên cô sẽ không làm điều này.
Lâm Trân vừa ăn bánh, vừa nhìn người đàn ông của cô vừa lấy đồ vừa khoe khoang chị cả, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trong cả lữ đoàn, không, phải là hạnh phúc nhất trong toàn bộ thị trấn này.
Lâm Đại Quân cất đồ đi: "Mấy ngày nữa chúng ta đến nhà chị gái anh ở thị trấn, nhưng để mẹ vợ đi dọn dẹp trước.”
Lâm Trân: "Hả?"
Lâm Đại Quân: “Chị nói, đứa trẻ phải sinh ở bệnh viện thì an toàn hơn. Nếu ở quê mà xảy ra chuyện gì thì lúc đưa lên thị trấn đã quá muộn rồi."
Lâm Trân cảm thấy cũng đúng nhưng: "Đi bệnh viện sẽ lãng phí rất nhiều tiên bạc." Mặc dù điều kiện ở nhà tốt nhưng nghĩ đến số tiền phải tiêu Lâm Trân vẫn cảm thấy tiếc.
Sự tiết kiệm của Lâm Trân khác với Lâm Đại Quân. Lâm Trân rất tiết kiệm, với bản thân mình cô cũng vô cùng tiết kiệm. Giống như khi Lâm Đại Quân đi học, cô ở một mình nên cũng chỉ tùy tiện ăn chút gì đó. Nhưng Lâm Đại Quân lại khác, cậu sẵn sàng tiêu tiền cho bản thân, tiêu cho bản thân cậu không đau lòng, tiêu cho người khác cậu mới tiếc của thôi. Tất nhiên, bản thân cậu cũng bao gồm cả vợ con mình, nên khi Lâm Trân nói lãng phí tiền bạc, cậu lại không hề nghĩ vậy: "Tính mạng quan trọng hơn tiền bạc."
Lâm Trân nghĩ: "Để em thu dọn một chút, ngày mai qua, đến lúc đó em với mẹ cùng đi."
Lâm Đại Quân: "Được."
Lâm Trân: "Nếu trước Tết hai ngày vẫn chưa sinh thì lại vê, dù sao thì ăn Tết cũng phải ăn ở nhà."
Lâm Đại Quân: "Được rồi."
Hai vợ chồng đang thảo luận thì đội trưởng Lâm đưa Trương Hiếu Quân, Phương Tào và Phương Phương đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận