Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 335 Vit troi 1

Chuong 335 Vit troi 1Chuong 335 Vit troi 1
Tiêu Vũ: "Con ra ngay." Cầm chén, và hai ba miếng là xong, sau đó đẩy xe đạp ra ngoài. Hôm nay anh phải đi làm, có thể chở luôn ông cha già tới hợp tác xã. Trước kia Tiêu Đại Cường đều tự mình đi, tuy nói đi bộ ba mươi, bốn mươi phút là tới cũng không là gì với Tiêu Đại Cường, dẫu sao cũng đã thành thói quen, nhưng có thể ngôi xe đẹp thì ai lại muốn đi bộ nữa.
Chẳng qua khi đến công xã, Tiêu Đại Cường nói: "Thằng hai này, mai con không cần chở cha nữa." Đời này, Tiêu Đại Cường ngồi xe đạp được hai lần. Lần thứ nhất là ngày mùa đầu tháng tám năm ngoái, lần thứ hai là bây giờ. Năm ngoái vì đường từ hợp tác xã lên huyện khá bằng phẳng, cho nên ông ấy ngồi cũng thấy dễ chịu, nhưng lần này đường từ thôn lên hợp tác xã lại khá gập ghềnh. Tiêu Đại Cường cảm thấy ngồi xe đạp như vậy chính là tự chịu tội, muốn cái mông già của ông ấy nở hoa luôn rồi, cho nên ông ấy không muốn đi nữa.
Tiêu Vũ đương nhiên biết ý nghĩ của ông ấy: 'Dạ."
Tiêu Đại Cường thở dài, thật ra cũng chẳng ai quen nỗi việc ngồi xe đạp trên đoạn đường cứ gập ghênh như vậy.
Tiêu Vũ đến cục công an, đi tới trước nhà ăn, có vài người công an tự mang đồ ăn của mình theo, có thể đem ra hấp lại tại nhà ăn này. Lần này, Tiêu Vũ cũng có mang cơm và vài món ăn.
Tình cờ, Trương Minh đang hấp lại cơm, đụng phải Tiêu Vũ: "Phó cục trưởng tới rồi."
Tiêu Vũ: "Ừ”"
Trương Minh: "Hôm nay, phó cục trưởng cũng tới hấp cơm sao? Chị dâu không ở đây à?"
Tiêu Vũ: "Mấy ngày nay, cô ấy phải lên hợp tác xã làm việc, sau này chúng tôi sẽ ve lại trong thôn sống, cũng để thuận tiện giúp cô ấy hiểu được tình hình trong thôn."
Trương Minh: "Đi hợp tác xã làm việc à? Bên trong hợp tác xã có rất nhiêu đồng nghiệp nữ nhỉ?
Không biết có đồng nghiệp nữ nào có cần đối tượng không? Có gì nhờ chị dâu giúp em giới thiệu một chút nha."
Tiêu Vũ nhìn anh ấy một cái, nghe anh ấy nói mình coi mắt hai năm rồi mà tới bây giờ cũng không có kết quả. Tiêu Vũ cảm thấy tiếp tục lựa nữa, có lẽ tên này không ai cần luôn. Tiêu Vũ thấy thật thành công khi thoát khỏi cô đơn, lúc anh kết hôn cũng vừa hai mươi hai tuổi, mà bây giờ Trương Minh cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi.
Trương Minh thấy Tiêu Vũ không có trả lời, lại quấn anh nói tiếp: "Phó cục trưởng à, anh giúp đỡ chút đi, chắc chắn chị dâu biết được rất nhiều đồng nghiệp nữ."
Tiêu Vũ: "Khi nào vê, tôi sẽ hỏi giúp cậu một tiếng." Với anh loại chuyện này không tạo cho anh chút hứng thú nào.
Trương Minh: "Cảm ơn Phó cục trưởng."
Đại đội sản xuất Thượng Lâm. Vào tháng bảy, trên núi có rất nhiều trái cây dại, ví dụ như dương mai rừng, đào rừng.
Sau khi ăn sáng xong, Lương thị cõng gùi tới tìm Lâm Y Y: “Chị dâu, lên núi không?”
Nhà Lâm Y Y còn một con gà mái, khẩu phần lương thực thì do mấy đứa em của cô đưa tới, đi lên núi làm gì? Ngay cả giặt quần áo cũng giặt trong sân nhà mình.
Lương thị: "Em lên núi đào măng, đào về hâm canh gà."
Lâm Y Y: "Bây giờ đã có măng rồi à?" Cô chỉ nghe qua măng mùa xuân và măng mùa đông.
Lương thị: "Có chứ, măng mùa hè gọi là măng vàng, măng vàng thêm dưa muối mà đưa nấu canh thì mùi vị rất ngon, lại trùng hợp là hôm qua chị vừa cho canh gà, chua chua rất hợp để khai vị."
Lâm Y Y: "Đi, vậy chị cũng đi nữa.”
Lương thị: "Vậy em gửi Cát Tường ở đây, nhờ Tứ Quân chăm sóc chút được chứ?"
Lâm Y Y nói: "Được chứ." Mặc dù Lâm Tứ Quân rất ham chơi, nhưng cũng có chừng mực. Bởi vì cha mẹ chết rồi nên khiến bọn họ ý thức được lương thực quý giá thế nào với sinh mạng của con người, cho nên cậu sẽ không chơi đùa lung tung.
Lâm Đại Quân và Lâm Tam Quân ăn sáng xong thì về, bọn họ không yên lòng heo và gà trong nhà. Lâm Tứ Quân thì thừa cơ mà chiếm hời của các anh, dù sao có các anh trai ở đó, cậu cũng không cần lo lắng.
Lương thị và Lâm Y Y cống sọt lên lưng, đi lên trên núi. Lâm Y Y mặc áo tay dài và cả quân dài, trên núi nhiều muỗi và côn trùng. Nếu như một mình Lâm Y Y thì chắc chắn cô sẽ không đi, có thêm Lương thị ở nhà cũng chán nên dứt khoát đi theo cùng. ...
Bên trong rừng trúc có rất nhiều măng, nhưng băng thấy rõ thì quá già.
Lương thị: "Chị dâu, ở chỗ này có măng này, chị tới đào đi, em đi tìm tiếp." Lương thị là kiểu con gái lớn lên ở vùng núi hẻo lánh thế này, nên vô cùng quen thuộc với việc đào măng.
Lâm Y Y nói: "Được." Cô cầm đao bổ cúi bắt đầu đào măng. Chẳng qua nhắc tới măng thì cô chỉ nghĩ tới loại măng chua nấu canh vịt, mùi vị vô cùng ngon. Chẳng qua thời đại này, ai cũng thích nuôi gà, mà không thích nuôi vịt, bởi vì chỉ phí nuôi vịt lớn hơn rất nhiều so với gà. Sức ăn của một con vịt gấp ba con gà. Sản lượng trứng gà lại cao hơn nhiều so với vịt, mọi người thường dùng trứng gà để đổi đồ vật, cho nên gà thật sự tốt hơn vịt nhiều.
Quạc quạc... Quạc quạc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận