Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 597 An tet 3

Chuong 597 An tet 3Chuong 597 An tet 3
Lâm Y Y cực kỳ vui vẻ, với việc vợ đại đội trưởng đến giúp đỡ. Lúc trước vì người vợ này của Lâm Đại Quân, cũng không phải bởi vì Lâm Trân, mà là bởi vì nhà đội trưởng Lâm coi như là công bằng chính trực, người ta ăn ở tốt, đều là người hiểu lý lẽ, hơn nữa lại là nhân vật đầu lĩnh trong thôn, như vậy để Lâm Đại Quân cũng có chỗ dựa vào. Cha mẹ nhà họ Lâm đã qua đời, các em trai trong nhà dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, ở trong mắt Lâm Y Y, cậu nhóc ngay cả 20 tuổi cũng chưa tới, thật sự là thiếu niên, cho nên ngày thường cần trưởng bối chỉ điểm bọn họ, vợ đại đội trưởng chính là tốt nhất.
Vì thế, cho dù Lâm Đại Quân gần gũi với nhà cha mẹ vợ, cô cũng sẽ không nói gì.
Cơm trưa là vợ đại đội trưởng làm, Lâm Trân với Lâm Đại Quân làm trợ thủ, ngay cả phòng bếp Lâm Y Y cũng chưa tiến vào. Về nhà mẹ đẻ làm khách còn vào phòng bếp hỗ trợ, cô mới không làm đâu.
Sau khi ăn xong, mọi người ở nhà Lâm Đại Quân chơi một lát, sau đó đều tự về nhà.
Lâm Tứ Quân: "Chị, buổi chiều bọn em trở ve với chị nhé, ngày mai chúng ta tự giải quyết cơm trưa." Cậu nhớ đồ ăn của chị, nhớ nước ngọt nhà chị.
Lâm Y Y: “Được chứ."
Lâm Tứ Quân: "Tiểu Ngũ, Vượng Đạt, các em đi thu dọn đồ đạc, chúng ta đi."
Khi tới một nhà ba người tới, khi đi biến thành sáu người.
Mặc dù nhà Lâm Y Y có ba căn phòng, nhưng một phòng là phòng ngủ, một phòng là phòng khách, nhưng còn có một phòng là phòng sách, trong phòng sách đặt sách sơ trung, cao trung của Lâm Y Y, còn có sách Tiêu Vũ xem từ nhỏ đến lớn. Hôm nay Lâm Tứ Quân đến đây, phải ngủ phòng sách, còn có một phòng khách là nơi gói ghém sự trưởng thành của Lâm Ngũ Quân, bây giờ Lý Vượng Đạt và Lâm Ngũ Quân chung một phòng.
Kết quả, Lâm Tứ Quân không muốn đến phòng sách, mà muốn trải chăn nằm dưới đất ở phòng khách, lúc buổi tối đi ngủ, có thể nói chuyện phiếm với các em trai. Đành chịu, Lâm Y Y chỉ có thể cho cậu một cái nệm để trải, tránh cho trên mặt đất quá lạnh.
Buổi tối tính cả Tiểu Thập Nhất, trong nhà tổng cộng sáu người, Lâm Y Y lười nấu ăn, bởi vì tối ngày mai còn phải làm một bàn lớn, cho nên tối hôm nay mọi người ăn canh bánh mật, dưa chua, thịt sợi, trứng gà, đậu hủ, canh bánh mật, hiện đại còn có một cách gọi, gọi là canh bánh mật Châu Châu, hương vị cũng tuyệt vời.
Lâm Tứ Quân: "Cái này ăn ngon, bánh mật này ăn ngon." Người lần đầu tiên ăn bánh mật đều cực kỳ thích hương vị mềm dẻo kiểu này.
Lâm Y Y: "Món này dùng gạo nếp làm, rất phí gạo nếp."
Lâm Tứ Quân: "Nhưng mà ăn ngon."
Lâm Y Y: "Vậy lát nữa em mang một ít đi, lúc muốn ăn cũng có thể tự mình làm, đổ một chút dầu ở trong nồi nóng lên, sau đó thêm rau xào xào, lại để vào bánh mật với nước, chờ bánh mật chín, nước sôi thì có thể ăn."
Lâm Tứ Quân: "Được, chờ tới lúc chị dâu sinh đứa nhỏ, trong nhà có một mình em, khi em nấu cơm, thì làm món này."
Ngày hôm sau
"Anh hai... Chị hai..." Nhà Tiêu Linh một nhà tới rất sớm. Lại nói, từ khi Tiêu Linh đi làm ở nhà ăn công xã, cả người thay đổi rất nhiều, trước kia tính cách Tiêu Linh chính là lanh lẹ, nhưng nói thế nào cũng chỉ là bộ dáng của con gái nông thôn, nhưng bây giờ thành công nhân, với lại là người trong công xã, cả người liền tự tin lên, cũng có khí thế, tính cách càng thêm khéo đưa đẩy.
Song... Chức vụ nhà ăn sẽ vỗ béo người ta, lời này không sai, Lâm Y Y đã không gặp Tiêu Linh hơn một năm, bây giờ gặp lại, hoảng sợ."Tiểu Linh... Cũng day đà lắm nhỉ?" Vong dáng Tiểu Linh tính là cao thêm bề ngang phát triển cũng quá lợi hại, có lẽ là 1m65 nhưng mà tận 140 cân, dáng người nhìn qua mượt mà, hơn nữa bụng to, không biết còn tưởng rằng mang thai.
Tiêu Linh cười ha ha: "Xấu nhỉ, nhưng em không thể gầy xuồng được." Nhưng cô ấy vừa đi ra ngoài, mọi người đều nói có phúc khí.
Một thân thịt đó của Tiêu Linh, ở thời đại này, quả thật là có phúc khí. Tựa như các trưởng bối thích con gái day đà, được nhiều người thích, khác với thẩm mỹ gây là đẹp của tương lai.
Lâm Y Y: "Nhưng cái này không có lợi với thân thể khỏe mạnh, tự em phải chú ý chút."
Tiêu Linh: "Em nhất định kiềm chế. Tần Kiên, Tân Cường, lại đây chào hỏi mợ hai của các con."
Tần Kiên: "Mợ hai."
Tần Cường: "Mợ hai."
Hai anh em này kém nhau hai tuổi, bây giờ một đứa 12 tuổi, một đứa mười tuổi. Nhưng trong nhà xuất hiện một công nhân, tương lai của hai đứa con trai sẽ không giống nữa. Nếu là trước kia, hai người con trai đi học đều phải cẩn thận tính toán, nhưng bây giờ, căn bản không cần lo lắng. Đừng nói lúc không có tiền Tiêu Linh cũng không tiếc cho bọn nhỏ đến trường, giờ có tiên, càng cam tâm tình nguyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận