Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 161 Thôi Bình lại đến 1

Chương 161 Thôi Bình lại đến 1Chương 161 Thôi Bình lại đến 1
Tiêu Đại Cường nói: "Tôi đến đưa thư cho Nhất Nhất, buổi trưa ngày hôm qua, người phát thư đưa thư đến, là tòa soạn báo thị trấn." Tiêu Đại Cường vào thời Kiến Quốc từng bán báo, cho nên cũng biết vài chữ, biết đây là thư của tòa soạn báo thị trấn.
Lâm Y Y nói: "Đó là tiên nhuận bút đến rồi, lúc trước khi con gửi thư vẫn còn ở nhà cho nên dùng địa chỉ trong nhà."
Nói, cô mở thư ra: "Lần này nhiều hơn, có 12 đồng tiền."
Tần Hương Cúc tính toán một chút, trước khi kết hôn một lần là tám đồng tiền, sau khi kết hôn một lần bao nhiêu không biết, nhưng lần này lại là 12 đồng tiền, ba lần gộp lại cũng phải 30, chỉ mới có một tháng đây, cho nên nói, tiên nhuận bút một tháng của con dâu đều hơn tiền lương công nhân người ta: "Nhất Nhất thực sự là càng ngày càng có tiền đồ." Cũng không biết nói thế nào nhưng khen tặng là tất yếu.
Lâm Y Y: "Vậy mẹ ở lại thị trấn đi, mẹ giúp chúng con làm làm cơm, con sẽ an tâm viết bản thảo, có thể kiếm lời càng nhiều."
Tần Hương Cúc: "Không được không được, trong nhà không có mẹ thì không được." Bà biết rõ đạo lý sống xa thì dễ sống gần thì khó, nếu như mỗi ngày đều ở đây, xem chừng không quá hai ngày liền xảy ra mâu thuẫn. Lại nói, bà cũng xác thực không thể rời bỏ gia đình.
Lâm Y Y nói: "Hôm nay tiền nhuận bút tới, vừa vặn mua trứng gà và thịt, chờ buổi tối con đi lấy, ngày mai chúng ta có thể ăn thịt."
Tần Hương Cúc: ". .. Đúng vậy, cũng thật đúng dịp."
Lâm Y Y: "Thịt và trứng gà rất hút hàng, bình thường một tháng cũng không chắc sẽ nhìn thấy, lần này mẹ đến đây thì trứng gà và thịt thì có, nói đến hay là mẹ mang đến phúc khí."
Tần Hương Cúc: "Là tiền nhuận bút đến rồi, trứng gà và thịt mới có được, cho nên vẫn là Nhất Nhất còn phúc khí tốt."
Sau đó, phải nói đến là sự hỗ trợ lẫn nhau giữa mẹ chồng và con dâu. Tầm nhìn của Tiêu Vũ là đúng.
Sau đó, sau khi Tần Hương Cúc ở lại thì Tiêu Đại Cường cũng vậy.
Buổi tối, Lâm Y Y và Tiêu Vũ đi đến chỗ của anh Vương lấy đồ vật, hai cân trứng gà, hai cân thịt, hai cân xương sườn, tổng cộng 32 đồng tiền, trước đã lấy ra 500 còn lại 134, chỉ còn dư lại 102, tiền này không dùng đến.
Ngày hôm sau khi vừa rạng sáng, Tân Hương Cúc và Tiêu Đại Cường ăn điểm tâm liền trở về, bọn họ ôm một cân thịt heo, một cân xương sườn, còn trứng gà bọn họ không lấy. Trong nhà có gà đẻ trứng, chỉ là bình thường Tần Hương Cúc không nỡ ăn, cho nên lấy thêm trứng gà mà Lâm Y Y mua được thì không dễ nhìn.
Ngày hôm nay là thứ bảy, sau khi Tân Hương Cúc bọn họ di rồi, trước tiên Lâm YY đi cục bưu chính gửi bản thảo, đây gửi cho nhà xuất bản trong thành phố, cửa ải thứ nhất của "Giữa trắng và đen" vê bọn buôn người Vu đã viết xong, trước gửi 3 vạn, lần này gửi 7 vạn, Lâm Y Y khống chế số lượng nội dung ở mỗi câu chuyện tâm 10 vạn. Ngoại trừ "Giữa trắng và đen" có 7 vạn chữ, còn có câu chuyện thời Dân quốc 5 ngàn chữ, ở phương diện cô này rất hiện thực, bởi vì "Giữa trắng và đen" mang đến lợi nhuận lớn cho cô, giúp cô kiếm tiền, cho nên cô ưu tiên viết bản thảo "Giữa trắng và đen", còn chuyện xưa Dân quốc, mỗi tháng 5000 chữ.
Sau khi gửi xong bản thảo, cô dùng tờ khai gửi tiên lấy tiên, một lần là 65 đồng, ngày hôm qua là 12 đồng, tổng cộng 77 đồng. Về đến nhà, cô đặt 77 đồng tiền bên trong phong thư khác, tiền nhuận bút cô không dự định dùng nữa mà muốn tích dồn.
Buổi trưa là canh khoai sọ xương sườn, nấu nửa nồi sắt, buổi tối lại ăn tiếp, bữa trưa nấu cơm tẻ bỏ thêm khoai lang. Khi đang nấu canh, nghe thấy tiếng kêu của Thôi Bình: "Nhất Nhất, Nhất Nhất có ở đây không?”
Lâm Y Y đáp: "Ở, chị Bình đến rồi?"
Thôi Bình cầm rổ đến: "Nhất Nhất, mấy ngày nay em có trồng đậu không? Chừng mấy ngày không ăn giá đỗ, hơi nhớ."
Lâm Y Y: "Chị Bình muốn ăn em có thể trông ạ, chị dâu muốn trồng bao nhiêu?"
Thôi Bình: "Chỗ này của chị có 5 cân đậu nành, sau khi em trồng giá thì có thể thu được 20 cân, đúng không?”
Lâm Y Y sững sờ: "Chị Bình đây là lại muốn tặng cho người khác sao?" Nhiều như vậy?
Thôi Bình nói: Đúng vậy?”
Lâm Y Y nói: "Nhà em không nhiều công cụ như vậy, một lần chỉ có thể trông một cân đậu nành, phải cần ba bốn ngày, chị Bình phải chờ nha."
Thôi Bình do dự một chút: "Như vậy sao. . . giá đỗ này em trồng rất tốt sao?"
Trong lòng Lâm Y Y lóe lên cảnh giác, Thôi Bình hỏi cái này làm gì: "Công đoạn khá phiền toái."
Thôi Bình nói: "Là như vay chỗ giá đỗ này chị tặng người ta khá là gấp, Nhất Nhất em giúp chị một chút, em cần công cụ gì, chị tìm đến cho em, hoặc nếu một mình em không giúp được, chị có thể lại đây giúp em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận