Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 85 Mot long

Chuong 85 Mot longChuong 85 Mot long
Tiêu Vũ đi rất nhanh, khi đi ra khỏi cửa, tay liền cho vào trong túi quần, tuy rằng đáp ứng cô không thể lén lút nhìn xem, thế nhưng không có nói không thể lén lút sờ đúng không? Chỉ có điều, bàn tay đưa vào trong túi quần, nhưng mò không ra cái gì. Có góc cạnh có sừng, nhưng từ cảm giác lại cảm thấy là trang giấy, chí ít là chất liệu. Chất giấy, có góc cạnh, là cái gì đây? Tiêu Vũ không tưởng tượng ra được.
Từ nhỏ anh đã thông minh, đọc sách có được thành tích, nếu không thì người trong nhà cũng sẽ không cho anh lên đại học, nhưng dù là anh dùng đầu óc thông minh của mình cũng đoán không ra đây là cái gì.
Ở bên trong nhà chính, Tần Hương Cúc thấy Tiêu Vũ đi ra liền đứng dậy đi tìm Lâm YY
Giờ khắc này Lâm Y Y đang thu dọn đồ vật, cô lấy ra giấy bút và mực nước trong ngăn kéo. Gian phòng của Tiêu Vũ rất lớn, bên trong có cái bàn, tủ quần áo, còn có một giá sách, đây là sách của Tiêu Vũ từ nhỏ đến lớn. Nhà họ Tiêu xây phòng bằng gạch xanh, không phải toàn bộ nhưng cũng là nhà tốt hiếm thấy trong thôn. Nhà họ Tiêu có bà nội Tiêu, ông nội Tiêu, Tiêu Đại Cường và Tần Hương Cúc, nhà chính, phòng để vật linh tinh và phòng khách hai gian này là nhà cũ, phòng của ba anh em nhà họ Tiêu là có gạch xanh.
Phòng gạch xanh của nhà họ Tiêu là năm đó anh cả của Tiêu Vũ muốn xây, trước lúc này, ba anh em nhà họ Tiêu đều ở chung một phòng, cũng chính là một trong hai gian phòng khách hiện tại trở nên trống không, còn có một gian phòng khách khác là của chị Tiêu Linh, em gái song sinh của Tiêu Vũ, sau khi cô ấy xuất giá thì cũng thành phòng khách. Có điều phòng này sau đó cũng có thể cho cháu ở, cháu trai cháu gái sẽ càng ngày càng nhiều, không ai lại chê nhà nhiều phòng cả.
Tuy rằng phòng của ba anh em nhà họ Tiêu là phòng gạch xanh, nhưng trong gian phòng của mọi người trong nhà họ Tiêu đều dùng gạch trắng xanh. Ông lại không nỡ lòng bỏ tiền dùng gạch xanh trong phòng, vách tường cũng quét màu trắng.
Căn phòng này có thêm một nữ chủ nhân, nhìn qua thấy phong phú lên. Tân Hương Cúc liên rất vui vẻ, cũng đặc biệt thoả mãn. Tuy rằng Lâm Y Y và Tiêu Vũ tuổi tác kém nhau nhiều, thế nhưng có quan hệ gì? Hai người có bát tự hợp mới là quan trọng nhất. Lại nói, con dâu còn thương yêu con trai mình.
"Nhất Nhất. . " Tân Hương Cúc đi vào trong phòng Lâm Y Y: "Mẹ."
Tần Hương Cúc vừa nghe cô gọi mẹ, miệng cười không đóng lại được: “Ai, mẹ sợ một mình con buồn nên ghé thăm con một chút, con còn thiếu cái gì thì cứ nói cho mẹ biết, đừng khách khí."
Lâm Y Y: "Được rồi mẹ, có gì thiếu con nhất định sẽ nói với mẹ."
Tần Hương Cúc nói: "Vậy thì tốt vậy thì tốt, chờ lúc ăn cơm tối mẹ trở lại gọi con, đến lúc đó giới thiệu thân thích trong nhà cho con biết." Lâm Y Y: "Cảm ơn me... Mẹ, thật ra con có một việc muốn nói với mẹ."
Tần Hương Cúc: "Chuyện gì con nói đi."
Lâm Y Y cúi đầu, mang theo thẹn thùng nói: "Chính là, chính là tuổi con còn nhỏ, thân thể cũng chưa phát triển, trước không phải bị ngã tụ máu sao? Bác sĩ Lâm xem qua, nói thân thể con hư nhược. Lần này kết hôn, thím Khâu. . . cũng chính vợ của bác sĩ Lâm, bà ấy nói với con, thân thể con không thích hợp. . . không thích hợp sinh con, khuyên con hoãn hai năm... " Nói xong, cô che mặt của mình. Lâm Y Y không biết Tân Hương Cúc nhìn không xấu hổ, ngược lại bản thân cô lại cảm thấy lúng túng, cô thật sự không làm được cử động then thùng, chỉ có thể cúi đầu che mặt, chỉ có thể làm vậy để giấu mặt mình đi.
Tần Hương Cúc: "Hóa ra là chuyện này, trong lòng mẹ hiểu rõ, con yên tâm." Tuy rằng bà cũng thích con trai mình có con, dù sao cũng là đứa con trai mà bà thích nhất, nhưng bà cũng không phải là người không hiểu chuyện, không nói con dâu mới 15 tuổi, chỉ nhìn xem thân thể này, bà cũng biết hiện tại không thích hợp mang thai. Phụ nữ mang thai cũng giống như đi một vòng đến Quỷ Môn Quan, bà cũng không muốn vì cháu trai mà muốn mạng của con dâu.
Lâm Y Y: "Mẹ, mẹ cũng đừng giận con, tuy rằng. . . tuy rằng con cũng muốn sớm sinh con cho anh Tiêu Vũ một chút, sinh cho anh ấy một đứa con đẹp de, thế nhưng. . . thế nhưng.. -"
Tần Hương Cúc nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng võ võ: "Mẹ hiểu rõ, con đứa nhỏ này, giờ mà còn thẹn thùng, đều đã kết hôn, là người đã có chồng. Có điều mẹ rất vui vẻ, con có thể cùng mẹ nói ra lời từ đáy lòng, sau này có chuyện gì có thể nói với mẹ." Con dâu cùng mình một lòng, bà vui vẻ, nhưng đừng cái gì cũng giấu ở trong lòng, sau đó chọc con trai và bà lạnh nhạt, như vậy mới khiến người tức giận.
Lâm YY: Da.
Bạn cần đăng nhập để bình luận