Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 238 Vu con ga

Chuong 238 Vu con gaChuong 238 Vu con ga
Con người chính là như vậy, trước đây Te Cần Thái cho con mình tới lấy tiên, Tân Hương Cúc vô cùng ghét chị ta, bây giờ Tê Cần Thái không cho con mình đến lấy tiền nữa, Tân Hương Cúc có cái gì ngon nghĩ đến cháu của mình. Nhưng đó chỉ là cháu thôi, không có gì khác. Mỗi lần phòng hai cầm thịt vê, Tân Hương Cúc sẽ làm một ít thịt kho tàu hoặc canh thịt, sau đó đưa cho Tiêu Thụy và Tiêu Châu một chút, nhiều cũng không có, dù sao thì đây cũng là phòng hai hiếu kính bọn họ, giờ cho người khác thì phòng hai sẽ nghĩ như thế nào?
Lúc nhà họ Tiêu đang làm sủi cảo thì nhà họ Lâm cũng đang bận rộn. Tuân đầu tiên Lâm Đại Quân quét dọn chuồng lợn, cậu lau chùi rất cẩn thận từ trong ra ngoài, sợ mùng hai chị gái về nhà cảm thấy chuồng lợn chưa được dọn sẽ thu xe đạp của cậu. Lâm Đại Quân dọn chuồng lợn còn Lâm Ngũ Quân đứng bên ngoài lan can gỗ kể chuyện cho lợn con, Lâm Ngũ Quân kể vô cùng vui vẻ, nhưng Lâm Đại Quân lại rất đau khổ. Em trai ngốc nghếch của cậu rất vui khi kể chuyện cho lợn con nghe, thật ngốc nghếch.
Lâm Tam Quân cũng không nhàn rỗi, cậu dẫn Lâm Tứ Quân đi cắt cỏ, đào măng, đào giun đất, anh em cùng nhau phân công làm việc.
Khi Tiêu Vũ đến, Lâm Tứ Quân đang phơi giun đất còn Lâm Tam Quân đang cắt cây cỏ cho heo.
Hôm nay lợn đã được cho ăn lúc sáng rồi, cỏ này là để ngày mai. Lâm Ngũ Quân vẫn đang kể chuyện cho lợn con nghe, cả nhà bốn anh em đều rất hòa thuận vui vẻ.
Lâm Đại Quân... đi tắm rửa toàn thân sạch sẽ, dọn chuồng lợn xong cả người cậu đều bốc mùi.
Lâm Tứ Quân: "Anh rể, anh đến rồi." Lâm Tứ Quân rất thích anh rể, bởi vì mỗi lần gửi báo cáo nhỏ cho anh rể, anh rể đều sẽ thưởng tiền cho cậu. Không ai biết rằng mấy xu tiền trong túi áo nhỏ mà cậu giấu, tất cả đều là do anh rể thưởng.
Tiêu Vũ cầm giỏ từ trên xe đạp: "Lấy cho các em sủi cảo, đậu hủ với rau dưa lại đây, giữa trưa các em có thể ăn sủi cảo, Đại Quân đâu?"
Lâm Tứ Quân: "Anh cả đang tắm rửa ở bên trong, anh ấy mới vừa quét chuồng heo, trên người hôi muốn chất."
Lâm Ngũ Đệ bóp mũi: "Hôi muốn chết, hôi muốn chết."
Tiêu Vũ: "Vậy được, anh đi về trước."
Lâm Tứ Quân: "Anh rể đi thong thả."
Khi Lâm Đại Quân đang tắm rửa, nghe thấy tiếng của Tiêu Vũ, vội vàng tắm nhanh chạy ra, kết quả không thấy Tiêu Vũ: "Anh rể đâu? Hình như anh nghe tiếng của anh rể."
Lâm Tứ Quân: "Anh rể đi rồi, anh ấy đem sui cảo, đậu hủ với rau dưa lại đây, giữa trưa chúng ta ăn sủi cảo đi." Lâm Ngũ Đệ vỗ tay: "Ăn sủi cảo, em thích ăn sui cảo, em thích ăn sủi cảo nhất."
Lâm Đại Quân vò đầu Lâm Ngũ Đệ một phen, còn không quên chế nhạo: "Ngoại trừ ăn ra, em còn biết cái gì nữa?" Ở trong mắt cậu ta, Lâm Ngũ Đệ không làm được gì cả, ăn thì giỏi.
Lâm Ngũ Đệ mở tay cậu ta ra, rất kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ: "Em còn biết kể chuyện xưa."
Lâm Đại Quân: '... Bộ dáng thật kiêu ngạo.
Lâm Tứ Quân: "Anh cả, anh vẫn tự ngẫm lại chính anh đi, ngày đầu tiên của tháng hai chị sẽ đến đây, gà con của anh còn chưa kiếm được, đến lúc đó chắc chắn chị không tin anh, xe đạp anh đòi không có luôn."
Lâm Đại Quân: "..." Một mũi tên bắn thẳng giữa ngực.
Lâm Tứ Quân nhếch môi, lộ ra nụ cười đắc ý với Lâm Đại Quân, nếu anh cả không kiếm được gà con, chị không tin anh ta, vậy xe đạp chính là của cậu ta. Lâm Tứ Quân nghĩ rất tốt đẹp.
"Đại Quân." Lâm Trân xách giỏ lại đây.
Lâm Đại Quân nhìn về phía cô bé, cả người không có tinh thần: "Lâm Trân, em đã đến rồi?"
Lâm Trân nhìn bộ dáng hữu khí vô lực của cậu ta, quan tâm hỏi: "Anh làm sao vậy?" Trước kia mỗi lần nhìn thấy Lâm Đại Quân, đều là bộ dáng đầy máu sống lại, tinh thần vô cùng tốt, bây giờ có vẻ lo âu, cả người không có tinh thần.
Lâm Đại Quân: "Chị anh nói anh là chủ nhà, bảo anh nghĩ biện pháp nuôi hai con gà con, nhưng anh cũng không biết làm sao kiếm ra gà con, nếu không kiếm được, chị của anh chắc chắn sẽ thất vọng, nói không chừng đến lúc đó chị của anh cũng không muốn thưởng xe đạp tốt nghiệp cho anh nữa." Sau đó làm lợi cho thằng nhóc Lâm Tứ Quân này.
Tròng mắt Lâm Trân vừa chuyển: "Đến hỏi mẹ em đi, mẹ em chắc chắn biết làm sao có gà con, đi nào.
Lâm Đại Quân sửng sốt: "Đúng vậy, sao anh quên được chứ." Có thể xin giúp đỡ mẹ vợ tương lai mà.
Lâm Trân nói: "Đúng rồi, ở đây có chén sủi cảo, mẹ em bảo em lấy tới cho các anh ăn trưa."
Cũng chỉ có một chén, chỉ đủ anh em nhà họ Lâm mỗi người chia hai ba miếng, không có cách nào, bột mì Phúc Cường với thịt của nhà bọn họ cũng không nhiều, dù là mỗi người trong nhà cũng chỉ ăn được hai ba miếng.
Lâm Đại Quân: "Nhà của bọn anh có sủi cảo, vừa rồi anh rể bọn anh đưa tới cho bọn anh, thôi em cầm lại tự mình ăn đi.'Lâm Trân cười từ chối: "Nhà anh có là một chuyện, mẹ em bảo em đưa qua là một chuyện, đi thôi, đến hỏi mẹ em vụ con gà."
Lâm Đại Quân: "Được rồi... Tam Quân Tứ Quân, anh đi hỏi vụ con gà, hai em lấy sủi cảo của anh rể đem ngâm xuống nước đi, đợi lát nữa chúng ta ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận