Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 175 Muốn mua áo 1046 chữ

Chương 175 Muốn mua áo 1046 chữChương 175 Muốn mua áo 1046 chữ
Tiêu Vũ: "Anh cũng không biết, chắc là sữa bột, đồ vật bên trong là bạn bè ở Mông Cửu gửi tới, gửi thẳng tới đồ công an, còn chưa có tháo ra xem thử đâu."
Lâm Y Y đi vào phòng lấy ra một cây kéo: "Nhanh tháo đi, bao lớn như vậy, chắc không phải sữa bột đâu nhỉ?"
Tiêu Vũ nói: "Anh cũng không biết."
Chờ sau khi Tiêu Vũ mở ra, Lâm Y Y nhìn mà tới ngây người: "Trời ạ, anh Vũ, đây là bạn bè chiến hữu cách mạng gì của anh vậy? Thật sự là quá khách sáo rồi."
Đúng thật là quá khích khí, đối phương gửi tơi bốn bình sữa bột còn chưa tính, còn có thể để Lâm Ngũ Đệ uống tận bốn tháng, mặc dù đầu năm nay một bình sữa bột cũng chỉ có 450 gram, còn có hai cái đùi dê sấy khô, vì đùi dê dễ để lâu, trong quá trình sấy khô còn muốn lâu hơn bình thường một chút. Cho nên bên này vừa nhận được đùi dê thì vẫn còn rất hoàn hảo, không hề có dấu hiệu mốc meo.
Hai cái đùi dê này bao gồm cả xương, chừng khoảng sáu cân. Thịt phơi khô rồi thì trọng lương cũng rất nặng, bốn cân thịt tươi mới có thể phơi ra một cân thịt khô. Cho nên không thể không nói, Tiêu Vũ đúng là có người bạn quá khách khí rồi.
Tiêu Vũ nói: "Là bạn lúc cách mạng, chính là loại anh em từng trải qua sống chết cùng nhau."
Lâm Y Y: "Vậy chúng ta cũng cần đáp lễ lại, không thì không khách rồi."
Tiêu Vũ: "Trả cái gì?"
Lâm Y Y nghĩ một hồi, đồ trong nhà hình như không có gì tốt: "Tôm thịt và bột Phú Cường?"Gái này cũng là cái duy nhất có thể lấy ra được: "Gạo?"
Tiêu Vũ: "Vậy cứ lấy tôm thịt và bột Phú Cường đi."
Giữa trưa, khi Tiêu Vũ đi làm, cũng đi một chuyến tới cục bưu chính, gửi năm cân bột phú cường và hai cân tôm thịt khô, còn gửi thêm hai mươi đồng tiền sữa bột.
Trong tuần này, người anh em nhà họ Lâm không có lên huyện, bởi vì bắt đầu làm việc bận rộn rồi, vào thứ hai, bà nội Vương lại tới đổi giá với Lâm Y Y.
Trong nháy mắt đã tới cuối tháng mười, tháng này, mấy đứa em trai nhà họ Lâm cũng chưa từng tới lần nào, có lẽ còn đang bận bịu trong đất vẫn chưa đi được, mà Lâm Y Y dựa vào của khoai, bắp non, giá đỗ cũng chống nổi qua một tháng, tháng này ngoại trừ dùng tiên mua hai cân trứng ra thì trên cơ bản cũng không mua món nào nữa, cô cảm thấy rất vui mừng, có điều giá đỗ cũng có thể làm ra cách khác nhau, bây giờ cô có thể làm giá đỗ thành nhiều món khác nhau. Nhưng dù cô tính toán tỉ mỉ thế nào thì trong mắt người khác, cuộc sống cô đã tốt lắm rồi. Ít nhất cô có cơm trắng để ăn, có bánh bao trắng để ăn, Tiêu Vũ ăn không no được nhưng cũng đã no bảy phần là được, mà chính cô thì sao tất nhiên là có thể ăn được no.
Cô biết có thể tiết kiệm rau quả, nhưng có nhiều thứ cũng không thể tiết kiệm được, ví dụ như trứng gà. Cho nên một tháng hai cân trứng gà vẫn cần phải có, mỗi ngày dùng trứng gà hấp để bồi bổ thân thể. Thật sự là thời đại này đủ ảnh hưởng tới giá trị nhận thức của cô, trước kia mua đồ cô cũng không nghĩ nhiều, bây giờ mua một xu tiền cũng phải tính tới thật lâu.
Cuối tháng mười, bản thảo truyện ngắn 'Cô chủ thật giả' Lâm Y Y một trăm nghìn chữ của cô cũng đã viết xong, cộng thêm tiểu thuyết Dân Quốc gồm năm nghìn chứ, lúc cô gửi bản thảo dị, cũng thuận lợi lấy được phí bản thảo tháng này, bảy trăm nghìn chữ được 140 đồng tiền, năm nghìn chữ được 5 đồng. Tổng cộng là 145 đồng, cộng thêm trước là 77 đồng nữa tổng cộng có 222 đồng. Lâm YY mở cho mình một cái tài khoản ngân hàng, gửi hết 222 vào đó, đây là tiền riêng của cô. Còn tiên bình thường tiêu xài trong nhà đương nhiên dùng tiền của Tiêu Vũ, tiền lương mỗi tháng của Tiêu Vũ là 80 đồng, đủ cho bọn họ chỉ tiêu một tháng.
Mà bên tòa soạn báo trên huyện, tháng này Lâm Y Y cũng không có viết gì, khó khăn trước mắt là cô vẫn lựa chọn thực tế hơn, chính là trước hết phải gửi bản thảo cho nhà xuất bản trong thành phố để kiếm tiền rất quan trọng nhất, về phần tòa soạn báo trên huyện thì để sau rồi nói.
Thời tiết đầu tháng mười một dần dần trở nên lạnh hơn, Lâm Y Y không có quần áo gì nhiều, quần áo của Lâm Đại Nha thật sự không thể giữ ấm nổi, cho nên cô muốn mua áo len, mua áo bông, về phần dệt áo lên không cần nghĩ cũng biết, cô không có bản lĩnh này. Còn không phải à, cho dù là áo len hay là áo bông cũng chỉ có thể dựa vào anh Vương.
Sáng sớm của thời đại này, người ra đường chỉ vừa hơi sáng, bà nội Vương và Lâm Y Y đi theo anh Vương kia, Tiêu Vũ ôm Lâm Ngũ Đệ đi theo, để vợ mình đi một mình, anh cũng không yên tâm.
Hai tháng này, anh Vương lợi dụng công thức chế biến giá đỗ cũng kiếm được khá nhiều tiền, hơn nữa, anh ta bán lại công thức chế biến giá đỗ cho chợ đen ở trên huyện, cho nên đừng nhìn anh ta bỏ ra 1000 đồng và một căn nhà để mua công thức là to, thật ra không đáng là bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận