Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 125 Canh đậu xanh

Chương 125 Canh đậu xanhChương 125 Canh đậu xanh
Lâm Tứ Quân: "Giày được đổi với một bà lão, chị, còn có giày của chị nữa, nhưng không biết to nhỏ, giày của Ngũ Đệ thì không có đổi, nó nhỏ như vậy, dùng thịt tôm khô đổi chiếc giày nhỏ có thể không có lời."
Lâm Đại Quân lại lấy ra một đôi giày vải: "Chị, chị mau thử xem đi."
Lâm Y Y sửng sốt một hồi lâu, tâm tình có chút phức tạp, nhưng cô vẫn ngồi ở mép giường thử giày. Giày hơi to nhưng có thể mang. Nói thật, hiện tại lương thực quý hơn giày, một cân thịt tôm khô đổi một đôi giày, đối phương đúng là chiếm lời. Nhưng làm giày cũng rất tốn công, cha mẹ nhà họ Lâm chết rồi, mọi người đều không có giày mang. Thật ra dù khi bọn họ còn sống, mọi người cũng không có giày vải để mang, đều mang giày rơm, cho nên cũng khó trách đám em trai nhà họ Lâm muốn đổi giày.
Lâm Tứ Quân thấy Lâm Y Y mang vào, vội hỏi: "Chị, thế nào? Thích không? Thoải mái không?
Có vừa không?”
Lâm Y Y đi mấy bước trên đất: "Thoải mái, có hơi rộng, sang năm còn có thể mang."
Nghe vậy, ba em trai đều nở nụ cười.
Lâm Y Y nhìn bọn họ, một đứa 10 tuổi, một đứa 12 tuổi, một đứa 13 tuổi, cũng không phải không hiểu cách cảm ơn, có thể là ở trong tiểu thuyết vốn dĩ không có ai dạy bọn họ cảm ơn.
Lâm Y Y mang giày mới, cô mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra ba viên kẹo sữa: "Cho mấy đứa, cất đi từ từ ăn."
Ba anh em nhận kẹo sữa: "Cảm ơn chị."
Lâm Y Y nói: "Mọi người cùng nhau đi tới đây cũng mệt mỏi, nhanh đi vê nghỉ ngơi đi, buổi chiều lại đây uống canh đậu xanh."
Em trai nhà họ Lâm: “Dạ.”
Ba tên nhóc choai choai cầm một bao bánh quẩy và một đôi giày đổi bằng lương thực lẫm liệt đặt ở trước mặt Lâm Y Y. Trên chân của bọn họ còn mang giày rơm, quần áo cũng đầy miếng vá rất cũ nát, bọn họ ôm giày mới không nỡ mang, không biết tại sao, nhìn bọn họ, Lâm Y Y đột nhiên đỏ viên mắt, nước mắt rơi ra không kìm lại được.
Thời khắc này, cô cảm thấy trong lòng chua xót, có thể cô đã sai rồi, không có ai trời sinh ra là đồ xấu xa, một người từ sinh ra đến lớn lên, trên đường trưởng thành nhất định là đã xảy ra chuyện thay đổi của bọn họ, cho nên mới có thể hình thành nên con người sau này.
Lâm Y Y tựa người ở cửa, nhìn bọn họ đi xa, mãi đến khi mình không nhìn thấy nữa. Sau lưng cô, Tiêu Vũ đã sớm tỉnh lại, đám em trai nhà họ Lâm đến đây, động tĩnh lớn như vậy, anh làm sao sẽ không nghe thấy, chỉ là anh không muốn quấy ray bọn họ. Nhìn chị em bọn họ tương thân tương ái, nhìn cô vợ nhỏ lén lút gạt lệ, Tiêu Vũ làm bộ mình đang ngủ.
Lâm Y Y thu dọn đồ vật một hồi, lương thực mà em trai nhà họ Lâm để ở chỗ này đã không thiếu, trước có bảy mươi cân, thêm vào hiện tại có bảy mươi lăm cân, còn có ba cân bột mì phú cường, sáu cân thịt tôm khô. Nói đến đây, bọn họ cũng thật sơ ý, đồ vật cứ đặt ở đây rồi liên đi, căn bản không nghĩ tới cô sẽ tham lam. Hoặc là nói, ở trong lòng bọn họ, chưa từng phòng bị Lâm Đại Nha.
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Lâm Y Y đi tới phòng bếp, đã nói nấu canh đậu xanh, vậy thì nhất định phải nấu.
Khi đang nấu canh đậu xanh, ngồi ở bên kia bếp nóng cho nên cô ngồi ở bên ngoài, vừa tiếp tục viết bản thảo, chờ một lúc thì đi xem bếp, sắp xếp như thế đúng là rất phong phú, cảm thấy rất thú vị. Chỉ là rất nhanh liền có người đi vào rồi.
Lâm Y Y: "Anh tỉnh rồi sao?"
Tiêu Vũ: "Ừm, em làm đi, anh đi xem lửa"
Lâm Y Y: 'Không có chuyện gì, luôn ngồi một chỗ cũng không thoải mái, em đi tới đi lui vận động.
Tiêu Vũ chuyển ghế, ngồi vào bên cạnh cô, cầm lấy bản thảo cô đã viết xong nhìn, sau đó chỉ vào một người trong đó nói: "Chi tiết nhỏ nơi này có thể xử lý như vậy, sau đó.. -
Ánh mắt Lâm Y Y sáng lên: "Anh Vũ không hổ là công an, chỉ tiết nhỏ như vậy quả nhiên xử lý rất tốt."
Tiêu Vũ: "Tiểu thuyết này của em có hướng đi thế nào?”
Lâm Y Y nói: "Nói vê chuyện cảnh sát phá án trong mộng, giống như giấc mộng Nam Kha.. ˆ"
Sau đó, cô nói giả thiết của mình qua một lần.
Giả thiết như vậy ở niên đại này mà nói thì rất mới mẻ độc đáo, cùng một nhân vật chính nhưng câu chuyện lại khác. Tiêu Vũ nghe, cảm thấy cô vợ nhỏ động não thật nhiều.
Nấu canh đậu xanh rất nhanh, ước chừng một canh giờ là đã chín, Lâm Y Y dùng ấm đất đổ một nửa ra, để trong phòng của mình, phần còn lại thì cô bỏ thêm nước rồi tiếp tục nấu.
Tiêu Vũ nhìn cô, không khỏi lắc đầu một cái, thật là xấu tính cực kỳ.
Lâm Y Y nhìn anh làm mặt quỷ: "Nhiêu đó than củi nấu cũng gần đủ rồi, em trở về phòng."
Tiêu Vũ: "Ừm." Anh liếc mắt nhìn trong nồi, cơ bản đều là nước. Anh cũng không nói gì, chờ củi lửa đốt hết, anh mở nắp nồi ra để canh đậu xanh nguội, sau đó cũng trở ve phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận