Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 485 Song nuong tua lan

Chuong 485 Song nuong tua lanChuong 485 Song nuong tua lan
Lâm Y Y suy nghĩ một chút lại nói: "Sau này mỗi tháng mang vợ của em đi bệnh viện một chuyến, cho dù thân thể không có chuyện gì, cũng phải đi bệnh viện kiểm tra, vậy sẽ an tâm một chút."
Lâm Đại Quân: “Dạ.”
Lâm Y Y: "Chờ sắp sinh thì chuyển đến ngôi nhà ở thị trấn của chị, chờ đến lúc sinh có thể trực tiếp đưa đến bệnh viện, đừng ở nông thôn gọi bà đỡ, đưa đến bệnh viện khá là yên tâm."
Lâm Đại Quân: "Em nhớ kỹ."
Lâm Y Y: "Nhà chúng ta không có cha mẹ, chờ vợ của em sinh xong, lúc ở cữ không có ai chăm sóc, em hỏi cha mẹ vợ một chút có thể tới chăm sóc vợ ở cữ hay không, ăn uống chúng ta lo, mỗi tháng cho năm đồng tiền. Nếu như cha mẹ vợ em không có thời gian thì em hỏi xem họ có người thích hợp đề cử hay không, người lớn tuổi một chút, tốt nhất không chênh lệch với cha mẹ vợ của em nhiều, không thể là cô gái nhỏ, miễn cho người khác nghị luận."
Lâm Đại Quân vẫn luôn ghi nhớ. Thật ra, cậu cũng giống như Lâm Ngũ Đệ, từ khi được năm tháng, Lâm Ngũ Đệ không nhớ rõ cha mẹ, cha mẹ đã sớm mơ hồ, người cậu nhớ đến nhất chính là chị. Năm đó, bọn họ không có lương thực, là chị gả cho người đổi lấy lương thực, năm đó, người khác ăn không đủ no, chị còn có thể cho bọn họ ăn kẹo. Sau đó, chị viết bản thảo kiếm tiền, cả nhà bọn họ cũng có thể đi học. Lại sau đó, chị nói cho bọn họ kỹ thuật nuôi heo, nhà bọn họ có tiền, xây nhà.
Lúc đó tuổi còn nhỏ, mới mười lăm tuổi, đối với lời của chị mình xưa nay đều là tin tưởng. Thế nhưng hiện tại 19 tuổi, cậu đã sớm biết, cái gọi là kỹ thuật nuôi heo căn bản không thể là mẹ nói cho chị, vậy thì tự bản thân chị trong lúc vô tình học được. Ở trong lòng Lâm Đại Quân, chị cũng giống như mẹ, khiến cậu tôn kính. Hoặc là nói, khi cậu 13 tuổi năm ấy, mẹ chết đói cũng không thể đổi lấy sự tôn kính của cậu nhưng mà chị là người quan trọng nhất trong đời này.
Buổi trưa, Lâm Ngũ Đệ tan học quay về ăn cơm trưa, nhìn thấy Lâm Đại Quân đến rồi, còn rất vui vẻ, líu ra líu ríu theo sát Lâm Đại Quân nói chuyện trường học.
Chỉ có Tiêu Vũ, biểu hiện có chút nghiêm cẩn, giữa hai lông mày vẫn nhíu chặt.
Lâm Y Y và anh sống chung sáu năm, nơi nào không biết anh có tâm sự, không khỏi hỏi: 'Làm sao vậy?”
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút: "Năm nay không chỉ hủy bỏ thi đại học, còn có rất nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn, từ đây xem ra, thế cuộc phía trên cũng vô cùng không ổn định."
Lâm Y Y đột nhiên rõ ràng, hủy bỏ thi đại học, thanh niên trí thức bị cưỡng chế xuống nông thôn, còn có một thứ chính là điều chuyển cán bộ xuống nông thôn. Xem dáng vẻ của Tiêu Vũ, anh xuất thân bộ đội, mà người bị điều chuyển có phần tử trí thức, cũng có người của bộ đội.
Nghĩ tới đây, Lâm Y Y nói: "Em nghe Đại Quân nói, hiện tại thế cuộc ở thị trấn cũng hơi căng thẳng, có vài phần tử trí thức bị bắt . " Dừng một chút, Lâm Y Y lại noiAnh Vũ, anh nói xem những phần tử trí thức bị bắt kia sẽ đi nơi nào?"
Tiêu Vũ nói: "Điều chuyển xuống nông thôn."
Lâm Y Y giả vờ dáng vẻ bất ngờ, thật ra cô đã biết.
Tiêu Vũ lại nói: 'Chờ sau bữa trưa, anh muốn thương lượng với em một chuyện."
Lâm Y Y: "Ừm." Lâm Y Y mơ hồ cảm thấy, chuyện này có quan hệ đến thế cục bây giờ.
Sau bữa trưa, hai vợ chồng trở vê phòng.
Tiêu Vũ ra hiệu Lâm Y Y ngồi xuống, nói thẳng: "Còn nhớ tại sao sau khi anh phục nghiệp thì bị điều chuyển đến đây không?"
Lâm Y Y nói: 'Ừm, anh đã nói, ngay lúc đó thế cuộc có chút sốt sắng, tiếp cận quyền lợi trung tâm quá mức không tốt, mà bởi vì bộ đội tiện nghi, cũng không bị cấp trên để ý, cho nên rất thích hợp."
Tiêu Vũ nói: "Đúng, đây là lúc đó anh nói với thủ trưởng nói, vào lúc ấy bên kia cũng vô cùng loạn. Mà hôm nay, anh nhận được điện thoại của anh ấy, anh ấy có một chiến hữu quan hệ tốt cũng bị bắt, phỏng chừng mấy ngày này sẽ điều chuyển, anh ấy thao tác trong bóng tối một phen, vị thủ trưởng này sẽ bị điều chuyển đến đại đội chúng ta."
Lâm Y Y bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Vậy chính là muốn anh ở trong bóng tối chăm sóc anh ấy sao?"
Tiêu Vũ: "Đúng, vị lão thủ trưởng này đã cống hiến rất nhiều, chỉ là hiện tại thế cuộc như vậy, cho nên...”
Lâm Y Y: "Em hiểu rõ, anh ở trên đảo, chuyện này không tiện, em sẽ làm."
Thật ra Tiêu Vũ cũng có ý này, anh không thể lúc nào cũng ra đảo, nhưng người khác anh không yên lòng, cho nên vợ anh là người ủy thác tốt nhất, nhưng anh lại lo lắng về suy nghĩ của vợ, hiện tại thấy cô chủ động nhắc tới, anh liên biết cô sẽ không xem thường những người bị điều chuyển kia.
Bởi vì chuyện này, Lâm Y Y quyết định hồi hương một thời gian ngắn, bởi vì không biết những người bị điều chuyển kia lúc nào sẽ quay về, cho nên ngày hôm sau là cuối tuần, cô ôm Tiểu Thập Nhất rời đi, để lại Tiêu Vũ và Lâm Ngũ Đệ "sống nương tựa lẫn nhau”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận