Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 186 TieuVuve 1

Chuong 186 TieuVuve 1Chuong 186 TieuVuve 1
Nhà bà Cát.
Bà Cát và ba anh em nhà họ Lâm vừa ăn trưa xong, đang nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe tiếng chị gái mình, họ còn tưởng nghe nhầm.
Lâm Y Y: “Bà Cát, Đại Quân, Tam Quân, Tứ Quân...'
Lâm Đại Quân: "Hình như anh nghe thấy tiếng của chị gái."
Lâm Tam Quân: "Ừ”
Lâm Tứ Quân: "Chị gái không biết đi xe đạp sẽ không đến đâu, hôm nay cũng đâu phải ngày nghỉ của anh rể. Em nhớ chị quá, tuần này cũng không có gì để làm. Hay chúng ta đến thị trấn tìm chị gái đi."
Lâm Đại Quân: "Chà, bây giờ mới là đầu tháng, chị gái chắc chắn còn thịt tươi, chúng ta có thể ăn thịt rồi."
Lâm Tứ Quân: "Em muốn đi sớm một chút."
Lâm Y Y: "Bà Cát, Đại Quân, Tam Quân, Tứ Quân, không ai ở nhà sao?"
Bà Cát từ trong nhà đi ra: "Có ở nhà, mấy đứa đang nghỉ ngơi ở đâu?"
Lâm Y Y: “Bà Cát.
Lâm Đại Quân đang nghỉ ngơi: "Hình như đúng thật là chị gái của chúng ta rồi." Cậu ta vội vàng đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Y Y và Tân Hương Cúc đang xách đồ đã đi tới cửa,'Chị." Mắt Lâm Đại Quân sáng lên.
Lâm Y Y nói: "Chị gọi mấy đứa một lúc lâu rồi. Tam Quân với Tứ Quân đều không có ở nhà sao?"
Lâm Tứ Quân : “Chị, bọn em đây, chị mang cho chúng em cái gì vậy?”
Lâm Y Y: "Trời sắp trở lạnh, lần trước chị có nói mang đến cho mấy đứa quần áo đệm bông mặc cho ấm. Mấy bộ này là màu xanh bộ đội. Màu sắc của Nhân dân Quân Giải phóng mặc lên có phải rất đẹp không?”
Lâm Đại Quân vui vẻ cầm lấy quần áo ướm thử, Lâm Tam Quân ôm vào ngực ngửi mùi hương trên áo, Lâm Tứ Quân thì lập tức mặc quần áo vào.
Lâm Y Y nói với bà Cát: 'Bà Cát, cháu mang đến nửa cân dầu, một cân thịt, một cân trứng, hai cân bột giàu và lương thực cho bọn Đại Quân. Cảm ơn bà đã quan tâm đến mấy đứa Đại Quân, thịt và trứng gà là để mọi người có thêm đồ ăn."
Bà Cát nói: "Nhất Nhất, cháu thật là một người chị tốt. Bọn Đại Quân có một người chị như cháu đó là điều may mắn của họ." Hiện tại làm gì có chị nhà ai khách khí như vậy. Hàng tháng đều mang thịt đến cho mấy đứa em.
Lâm Y Y ở nhà bà Cát một lát rồi đến nhà họ Tiêu ăn trưa, anh em nhà họ Lâm không nỡ xa chị nên tự nhiên là đi theo. Sau đó cả ba người đều mặc áo bông màu xanh quân đội, áo bông này được làm rất to, mấy người họ đang tuổi ăn nên lớn rất nhanh, nhưng ở niên đại này làm sao có thể mỗi năm thay một lần. Ba thiếu niên đứng cùng nhau đều áo khoác bông cùng màu vẫn khá ấn tượng, cộng với chiếc áo màu xanh biển của Lâm Ngũ đệ, bốn anh em đi ngang nắm tay nhau chặn cả một lối đi, nhưng họ rất vui.
Bà Cát nhìn theo bóng lưng của họ và cảm khái, đây là số phận, Đại Quân và mấy đứa em mệnh thật tốt, có một người chị có tiền đồ lại luôn chăm sóc cho em.
Lâm Y Y ở trước mặt bọn họ, quần dài màu đen, áo len màu be, áo bông đen, giày vải, nhìn cô như một cô gái đây chất thơ.
Tần Hương Cúc thỉnh thoảng quay đầu nhìn con dâu, cô con dâu gầy gò chỉ có da bọc xương trước kia giờ đã thấy có da có thịt, khác hẳn khuôn mặt xanh xao trước kia, bây giờ sắc mặt hông hào và tràn đây năng lượng. Lại nhìn cách ăn mặc của cô, Tần Hương Cúc khẽ thở dài, chẳng trách vợ thằng cả lại ghen tị, nghĩ lại Lâm Y Y trước khi kết hôn so với bây giờ thay đổi rất lớn.
Khi họ đến nhà họ Tiêu, bà nội Tiêu đã nấu mì, thịt lợn băm với hành lá, rất thơm.
Sau khi ăn mì xong, Lâm Y Y nói chuyện phiếm với cha mẹ Tiêu một lát, sau đó nói với anh em nhà họ Lâm: "Đại Quân, lần này chị đến là muốn bàn một vài chuyện với mấy đứa."
Lâm Đại Quân: “Chị, có chuyện gì vậy.'
Lâm Y Y: "Năm trước chị muốn viết nhiều bản thảo hơn để kiếm thêm tiên, nhưng Ngũ Đệ không có ai trông. Hơn nữa, ở thị trấn, Ngũ Đệ một mình cũng vô cùng buồn chán và cô đơn, mấy đứa là anh em lại không ở cùng nhau sau này bồi dưỡng tình cảm anh em như thế nào?
Hơn nữa, Ngũ Đệ năm sau đã được ba tuổi, đã lớn rồi không thích hợp ngủ cùng chị và anh rể.
Cho nên chị nghĩ, ba anh em lần lượt thay phiên nhau, mỗi tuần một người lên thị trấn ở và trông Ngũ Đệ. Đại Quân em là anh trai em nghĩ thế nào?”
Lâm Đại Quân:" Được ạ." Sống trên thị trấn có đồ ăn ngon, tại sao lại không đồng ý.
Lâm Y Y nói ở nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu cũng ở đó, cho nên tất nhiên bọn họ đều nghe thấy. Tề Cần Thái trâm mặc, trong lòng không khỏi nói, tiểu nhân đắc chí.
Thị trấn.
Nửa tháng nay Tiêu Vũ hâu như không được ngủ ngon, anh và cục trưởng Dương lần theo manh mối đến biên giới nam bắc, cùng cảnh sát ở đó lập ra kế hoạch cẩn thận, thậm chí cảnh sát ở đó còn dùng con của họ làm mồi nhử mới có thể một lưới bắt hết, mấy đứa nhỏ cứu đều được cứu ra, nhưng có mấy tên đã trốn thoát không tìm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận