Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 643 Đe dọa

Chương 643 Đe dọaChương 643 Đe dọa
Tin tức này vừa ra, tất cả thanh niên trí thức đều bị chấn kinh rồi.
Sau khi đại hội chấm dứt, nhóm thanh niên trí thức đều vẫn chưa phản ứng lại, chờ sau khi bọn họ phản ứng lại rồi, bọn họ đều điên cuồng.
Ba ngày sau bắt đầu bỏ phiếu, các thôn dân sẽ bầu ai? Thật ra thanh niên trí thức cũng không phải đồ ngốc, bọn họ cũng đều biết, ở trong bọn họ, ai có hy vọng lớn nhất.
Tần Mai Mai nắm chặt hai tay, suất học của đại học công nông binh là cách duy nhất để cô ta rời khỏi nơi này. Thế nhưng... Một mình Tần Mai Mai vừa tự hỏi vừa đi.
Trương Hiếu Quân, Phương Tào và Phương Phương về đến nhà, ba người đều im lặng. Suất học của đại học công nông binh có ý nghĩa gì, bọn họ cũng đều biết, muốn đi không? Đều muốn.
Nhưng mà... Phương Phương: "Em không đi, em không bỏ con được."
Trương Hiếu Quân và Phương Tào nhìn về phía cô ta.
Phương Phương suy nghĩ trong chốc lát tiếp tục nói: "Nếu như em đi, nếu được chọn, con cái ai trông? Người khác trông em cũng không yên tâm, hơn nữa nó còn nhỏ như vậy." Tình thương của mẹ vĩ đại, vì đứa nhỏ, cô ta có thể buông bỏ bài vở học hành. Thật ra, Phương Phương căn bản không cần tự hỏi, cho dù cô được chọn, cũng sẽ không đi. Cho nên, cô ta trực tiếp buông bỏ. Anh, Hiếu Quân, các anh thì sao?"
Trương Hiếu Quân suy nghĩ trong chốc lát: “Anh muốn đi cạnh tranh, nếu anh không được chọn, anh cũng sẽ không tổn thất gì, nếu anh được chọn, chờ sau khi tốt nghiệp đại học công nông binh, anh chính là công nhân, đến lúc đó dẫn em và con vào trong thành phố, nếu không, không biết khi nào thì chúng ta mới có thể trở về thành phố. Tiểu Phương, anh không muốn cả đời ở đây, cũng không muốn con chúng ta ở đây suốt đời, anh muốn cho con hoàn cảnh tốt hơn. Cho nên xin lỗi, anh muốn đi cạnh tranh suất này."
Phương Tào: "Anh...' Nếu bảo cậu ta nói buông tha, cậu ta có chút khó xử, cậu ta cũng muốn đi.
Nhưng nghe lời vừa nấy của Trương Hiếu Quân và Phương Phương, cậu ta lại khó xử.
Trương Hiếu Quân: "Anh, chúng ta cùng cạnh tranh đi."
Phương Phương và Phương Tào nhìn Trương Hiếu Quân. Trương Hiếu Quân nói: "Chúng ta đều muốn đi, cho nên đều cạnh tranh, mặc kệ ai thua, chúng ta cũng sẽ không tiếc nuối." Tuy rằng Trương Hiếu Quân nói hào phóng thế nhưng kỳ thật cậu ta biết, hy vọng của cậu ta lớn hơn Phương Tào. Cho nên, Trương Hiếu Quân mới có thể nói hào phóng như vậy.
Ba ngày nay, ngược lại hành động của Tân Mai Mai không hề ít, qua lại nhà thôn dân, thậm chí đến nhà cũ nhà họ Lâm, hy vọng Trương Hiếu Quân nhường cơ hội cho cô ta, thậm chí cô ta đưa ra bồi thường, nhưng Trương Hiếu Quân cũng không đồng ý. Hai ngày này Lâm Y Y vốn sẽ đi bộ đội, nhưng vì vấn đề danh sách, cho nên cô lui lại vài ngày.
Thẳng đến hôm nay, sau khi xác định danh sách, Lâm Y Y mới yên tâm.
Đội trưởng Lâm: "Hiện tại số phiếu Trương Hiếu Quân nhiều nhất, tôi đại diện mọi người, đem suất này cho Trương Hiếu Quân. Trương Hiếu Quân, hy vọng cậu đừng làm mất mặt đại đội sản xuất Thượng Lâm chúng ta, cậu phải cố lên, phải cố gắng."
Trương Hiếu Quân: "Cám ơn đại đội trưởng, tôi sẽ không làm mất mặt đại đội."
Sau khi xác định danh sách, mọi người cũng không nói gì. Dù sao với thôn dân mà nói, chuyện này không liên quan bọn họ, với thanh niên trí thức khác mà nói, kết quả này cũng trong dự kiến bọn họ.
Nhà cũ nhà họ Lâm.
Trương Hiếu Quân vui mừng, vui tới mức khóe miệng đều nhếch lên, vốn không kiềm nén được.
Tuy rằng Phương Tào không cạnh tranh được danh sách này, nhưng cậu ta cũng vui mừng, dù sao Trương Hiếu Quân là em rể cậu ta, Trương Hiếu Quân tốt, nghĩa là Phương Phương tốt, cho nên Phương Tào cũng vui vẻ.
"Nhị Quân.” Lâm Y Y đi vào nhà cũ nhà họ Lâm.
Trương Hiếu Quân vội vàng đi qua: "Chị cả."
Lâm Y Y: "Chúc mừng em, sắp trở thành sinh viên."
Trương Hiếu Quân: "Cám ơn chị." Cậu ta rất vui, sinh viên với người thành phố, đương nhiên vẫn là sinh viên quan trọng hơn, bởi vì trở thành sinh viên, nghĩa là sau khi tốt nghiệp làm công nhân không thành vấn đề, như vậy làm công nhân rồi, chẳng lẽ còn không phải người thành phố sao? Cho nên bây giờ Trương Hiếu Quân có cái gọi là là khí phách toả sáng, muốn đè nén cũng đè không được.
Tâm tình này của cậu ta Lâm Y Y hiểu được, chẳng qua: "Nhị Quân, ngày mai chị muốn đi bộ đội, cũng không biết khi nào thì trở về, cho nên hẳn là không đưa tiên em được, nhưng trước khi em đi, chị hy vọng em không phải vừa đi thì không trở về nữa, em phải hiểu được, nơi này còn có vợ của em và con cái."
Trương Hiếu Quân: "Chị cả chị yên tâm, em biết rồi, chờ sau khi em tốt nghiệp, em sẽ đón mẹ con Tiểu Phương đi."
Lâm Y Y gật đầu: "Ừ, em hiểu được là tốt rồi, nếu không thì em đi rồi không trở về nữa, đến lúc đó tiếng tăm rơi vào trong tay trường học, chỉ sợ suất này sẽ bị thu về, em phải biết rằng, bây giờ bên ngoài rất loạn, nói không chừng một khi không cẩn thận, sẽ có người đang ở sau lưng tính kế em, cho nên mặc kệ làm cái gì, em đều phải cẩn thận." Cũng không nên vứt con bỏ VỢ.
Nếu không, cũng sẽ ảnh hưởng thanh danh của nhà họ Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận