Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 142 Hieu kinh

Chuong 142 Hieu kinhChuong 142 Hieu kinh
Buổi cơm trưa này có bánh bao trắng, bánh bao thịt còn có đồ ăn, canh cá nhưng mỗi người đều ăn tới rất thoải mái, dù không no nhưng bữa cơm hôm nay cũng đã hơn hai ngày bình thường.
Ăn cơm xong, bà nội Tiêu nói: "Chúng ta cần phải trở về rồi, các người ở chỗ này tốt thì chúng tôi cũng yên tâm.”
Tần Hương Cúc nói: "Ông nội có mang tới một chút củi cho các con, đều là củi đã bổ ra khô ráo hết rồi, còn có một phần lương thực phân cho các con cũng đã được mang toi Tân Hương Cúc dừng một chút lại nói: "Trong nhà lương thực mỗi người hàng tháng là năm cân, cho nên mẹ cũng không có bất công với ai, hai người các con tổng cộng là mười cân."
Lâm Y Y giật nảy mình, một tháng mỗi người năm cân? Khó trách mỗi lân ăn cơm Tiêu Vũ đều chan nước canh thật nhiều. Cẩn thận nghĩ kỹ lại, cho dù mỗi người năm cân thì cả nhà cũng chỉ năm mươi cân một tháng, phải biết bây giờ một gia đình có thể giấu hơn mấy trăm cân lương thực đã được coi là rất tốt rồi. Nếu anh em nhà họ Lâm không có tôm thịt đổi lại thì làm gì có hơn một trã lương thực như vậy? Cũng may trên huyện này có người chấp nhận đổi lương thực.
Mà bản thân thì sao? Mỗi tháng phần lương thực cho anh em nhà họ Lâm là ba mươi cân, ba đứa nhỏ lớn là ba mươi cân, mười người trưởng thành lại chỉ có năm mươi cân, xem ra lương thực của bọn em trai nhà họ Lâm phải giảm bớt một nửa rồi.
Nhưng cho dù là như thế thì Tân Hương Cúc nói những lời này cũng đủ ép Lâm Y Y tới hít thở không ra hơi. Ngay lúc cô cảm thấy cơm nước nhà họ Tiêu đều không thích hợp cho Lâm Ngũ Đệ ăn thì lại không biết lương thực nhà họ Tiêu lại còn tính toán tỉ mỉ tới vậy. Dưới tình huống như thế này, nhà họ Tiêu có thể xuất ra năm mươi cân lương thực để cưới vợ thì cũng đã rất phúc hậu rồi.
Dù sao bọn họ có ăn được bao nhiêu chứ?
Lâm Y Y nói: "Mẹ à, phần lương thực này mọi người mang về đi."
Cô vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều nhìn sang cô, ngay cả Tiêu Vũ cũng không ngoại lệ.
Lâm Y Y nói: "Lương thực mỗi tháng của nhà chúng ta có được từ anh Vũ đã là hai mươi tư cân mỗi tháng, so với trong nhà thì được nhiều hơn, cho nên bây giờ mùa màng không tốt thì chúng con không thể lấy lương thực trong nhà được." Cô vừa nói vừa lật ra hai mươi tư cân lương thực Tiêu Vũ ra, trong đó có chín cân bột mì, bốn ký gạo, mười một cân lương thực thô, Lâm Y Y lấy ra bốn cân bột mì, bột mì có túi đựng, mỗi túi vừa vặn là bốn cân.
"Mì sợi vẫn ăn no bụng được, những thứ này thì cho ông bà nội, cha mẹ làm mì sợi để ăn." Bốn người vừa vặn bốn cân.
Bà nội Tiêu và Tân Hương Cúc đều đỏ hồng hốc mắt, vào trước hôm nay, các bà đều vô cùng hài lòng với Lâm Y Y, đúng thật là vì lời nói năm đó của người mù họ Trương, hơn nữa còn ở chính bản lãnh kiếm tiền của Lâm Y Y, nhưng giờ phút này họ là bị cô làm cho cảm động.
Tần Hương Cúc nói: "Các con giữ lại ăn đi, chẳng phải các con còn phải đãi khách hay sao, vốn đều cần đồ tốt mà."
Lâm Y Y nói: 'Chúng con còn ở đây này, mọi người không cần tiếc, sau này mỗi tháng, khi nào bên anh Vũ phát lương thực thì chúng con sẽ lấy ra bốn cân bột mì, một cân thịt đưa tới trong nhà."
Lâm Y Y cũng không phải Thánh Mẫu, ngoại trừ những thứ này, mỗi tháng bọn họ đều có mười ký lương thực, nhưng so với người nhà họ Tiêu đều giàu hơn nhiều. Hơn nữa, dù cô không nói thì Tiêu Vũ chắc chắn cũng sẽ không giữ lại tự mình ăn, mà khiến ông bà nội, cha mẹ đói bụng, đó là việc không hiếu thuận. Cho nên chờ Tiêu Vũ nói xong, còn không bằng chính cô tự mình nói ra, bán cho người nhà họ Tiêu một chút chỗ tốt, cũng thừa cơ hội lấp đầy trái tim Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ: "Vợ con nói rất đúng, mỗi tháng có bốn cân bột mì, một cân thịt, mọi người cứ lấy."
Bà nội Tiêu: "Tiểu Ngư Nhi, bà nội không cần..."
Ông nội Tiêu: "Cầm đi, là lòng hiếu thảo của bọn nhỏ. Nhưng nếu các cháu gặp khó khăn gì trên thị trấn thì nhất định phải nói cho chúng ta biết."
Tiêu Vũ: "Ừm."
Bà nội Tiêu: "Nếu đã như vậy, sau này tiền trợ cấp cho gia đình cũng sẽ không còn cần thiết nữa, con ở trên thị trấn cũng không có ăn lương thực trong nhà, nên sẽ không có đạo lý thu ba đồng cho khẩu phần ăn lương thực của các con."
Lâm Y Y: "Ba đồng tiền kia coi như con cầm tiền có được hiếu kính người lớn ạ."
Bà nội Tiêu: "Không có đạo lý này, tiền mỗi tháng của Tiểu Ngư Nhi nộp lên là hai mươi đồng, các con là vợ chồng, nó đưa lên cũng như con đưa lên, ba đồng tiền này coi như nói là được rồi, đó cũng là khẩu phần lương thực của Tiểu Ngũ, bây giờ các con không ăn ở nhà thì tất nhiên sẽ không thể nhận tiên, Hương Cúc à, con cứ nói xem?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận