Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 115 Lung tung

Chuong 115 Lung tungChuong 115 Lung tung
Tần Hương Cúc biết được con trai sẽ về, cũng nhìn ra được qua lời của con dâu này thì trong lòng rất thoải mái. Trái lại còn đang cảm thấy so với con dâu thì con trai mình thật sự có tật xấu mà, cũng cảm thấy con trai dường như không được hiếu thuận cho lắm vẫn là con dâu tốt nhất.
"Nhất Nhất muốn học cái gì mẹ đều dạy hết, cũng không phải mẹ nói quá, bên trong đại độ của chúng ta thì tài nấu nướng của mẹ cũng được coi là số một số hai đó."
Lâm Y Y nói: "Vậy sau khi con học xong, chắc chắn là xếp sau mẹ rồi, vậy con không được số một số hai thì chắc sẽ xếp thứ ba rồi đó."
Lương thị thật sự bội phục Lâm Y Y, cô ta không hiểu rõ, chị dâu nhỏ này sao có lá gan trò chuyện thân mật với mẹ chồng và bà nội như vậy, con dâu và mẹ chồng đều là kẻ địch trời sinh.
Lương thị không biết, người tới từ năm 2020 thì sao có thể sợ mẹ chồng? Xã hội hiện đại cho dù mẹ chồng và con dâu có vấn đề thì cũng không tồn tại chuyện con dâu e ngại mẹ chồng, cho nên Lâm Y Y tự nhiên sẽ không sợ Tần Hương Cúc.
Tần Hương Cúc nói: "Vậy mẹ xếp thứ hai đi, thứ nhất năm đó phải là mẹ mới đúng, Nhất Nhất còn chưa thưởng thức qua thì chưa biết đấy, tay nghề của bà nội con mới là tốt, bà nội con ướp cá cực kỳ ngon." Trong đại đội sản xuất Đại Đường có ao cá, trước kia lúc còn nhiều cá, nhiều tới mức ăn cũng không hết, cộng thêm cá con ăn cũng không ngon, cho nên đành ướp cá, tay nghề ướp cá của bà nội Tiêu thật sự là rất tuyệt. Nhưng bây giờ cũng không còn loại tình trạng này.
Bà nội Tiêu: "Trái lại trí nhớ của con khá tốt, đó cũng là việc của biết bao nhiêu năm trước rồi."
Tiêu Vũ cảm thấy, ý nghĩ lúc trước của anh không sai, sau khi cưới cô vợ về thì ba đời con dâu của gia đình họ đều sẽ truyền tai nhau.
Lâm Y Y nói: "Bà nội, mẹ, mọi người mau tới xem đồ vật mà anh Vũ đổi đi." Thật ra Lâm Y Y cũng rất thích không khí nhà họ Tiêu, người nhà họ Tiêu đều là người có thể chung đụng khá tốt, hơn nữa thời đại này không có đồ giải trí, quá mức yên tĩnh, nên những người đã quen với tập quán náo nhiệt không rời bỏ mạng được thì thật sự không quen. Nhưng sự náo nhiệt của nhà họ Tiêu cũng coi như là một trong những thứ giúp Lâm Y Y giải trí, để khoảng thời gian trong nông thôn này, thời đại thập niên sáu mươi này bớt đi sự buồn tẻ.
Tiêu Vũ dùng bảy ký thịt, tổng cộng đổi được hai mươi ký lương thực, trong đó còn có một tấm vải, một bát sữa mạch tinh. Lâm Y Y cũng không thèm muốn vải ở thế giới này, hơn nữa thân thể cô sau khi kết hôn, cũng có được một bộ quần áo mới, cho nên bây giờ không mặc quần áo mới cũng không sao cả, cho nên khối vải này lập tức đưa cho bà nội Tiêu: "Bà nội, khối vải này cho bà này." Bà nội lớn tuổi nhất cho bà là hợp lý nhất.
Bà nội Tiêu mừng rỡ nhận lấy: "Được được."
Lúc Lâm Y Y nhìn thấy sữa lúa mạch thì thật sự rất vui sướng, cái này có thể cho Lâm Ngũ Đệ cô uống. Dưới tâm tư đã có cô cũng không muốn phân chia cho người khác, nhưng cô cũng biết cái này không được, tất cả mọi người đều nhìn thấy đồ vật trong đó, nếu cô giấu cho Lâm Ngũ Đệ uống thì người lớn nhà họ Tiếu sẽ có ý kiến: "Sữa lúa mạch này khá tốt, thích hợp cho đứa nhỏ hoặc người già dùng."
Te Cần Thái: "Tiểu Thụy nhà chúng ta uống là thích hợp nhất."
Lời này của chị ta nói ra hoàn toàn chắc chắn vì Tiêu Thụy là cháu trai lớn của nhà họ Tiêu, chị ta nói cho Tiêu Thụy uống thì bà nội Tiêu và Tân Hương Cúc chắc chắn sẽ không nói gì chị 1a.
Lâm Y Y nói: "Chị dâu câm bát tới, em chia cho chị một chút."
Te Cần Thái cười nói: "Chia? Em dâu là một người lớn còn muốn đoạt sữa lúa mạch với cháu trai sao?" Lời này nói ra có hơi nực cười, không nói đây còn là Tiêu Vũ dùng thịt đổi lấy sữa lúa mạch, nếu thuộc về đồ của phòng hai thì Lâm Y Y phân thì có cái gì không đúng? Nhưng Tề Cần Thái lại hỏi như vậy, cảm giác lập tức thấy không đúng, giống như Lâm Y Y đoạt đồ ăn của đứa nhỏ vậy.
Bà nội Tiêu và Tân Hương Cúc cũng nhìn sang Lâm Y Y, trái lại các bà cũng không có ý gì khác, nhưng nói như vậy các bà muốn lấy một chén sữa lúa mạch cũng là vì để ý Tiêu Thụy hơn một chút, bởi vì Tiêu Thụy chỉ mới ba tuổi, nếu Tiêu Thụy mười ba tuổi thì các bà cũng sẽ không nghĩ nhiêu như vậy.
Lâm Y Y không nói gì, cô cúi đầu, sau đó nói nhỏ: "Con... Con đi xem xương ninh xong chưa." Cô nói xong thì đứng dậy đi ra, vê phần sữa lúa mạch và đồ vật mà Tiêu Vũ đổi thì cô không xử lý tiếp nữa.
Ngay lập tức cảnh tượng rơi vào cảnh tượng lúng túng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận