Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 521 Nhờ công an

Chương 521 Nhờ công anChương 521 Nhờ công an
Nửa đêm Tiểu Thập Nhất tỉnh lại sau giấc ngủ, muốn ngáp thở dài, phát hiện mình ngủ ở trong nôi, nhất thời khóc lên: "Nhất Nhất. .. Nhất Nhất. . " Cậu bé khóc lóc hô to.
Lâm Y Y đột nhiên mở mắt ra: "Mẹ ở đây." Nói xong thì đứng dậy đi ôm đứa nhỏ, thế nhưng thân thể như bị bánh xe lăn qua, còn chưa khôi phục. Hai người mấy tháng không gặp, Tiêu Vũ huyên náo có chút hung hăng.
Tiêu Vũ: "Em ngủ đi, để anh." Anh đi đến một bên cái nôi, ôm con trai lên, lại ôm con đi ra ngoài dỗ dành, chờ dỗ dành xong trở về phòng, theo bản năng muốn nhét cậu bé vào trong nôi, thế nhưng Tiểu Thập Nhất thông minh, vừa vào gian phòng liền gọi mẹ,"Nhất Nhất... "
Tiêu Vũ đánh vào mông cậu bé một cái: "Tiểu tử thối."
Tiểu Thập Nhất đến trên giường, liền lăn vào trong lồng ngực mẹ, bất chấp tất cả ôm lấy mẹ, chỉ sợ cha nhét mình vào trong nôi.
Tiêu Vũ lên giường, trực tiếp ôm con trai từ trong lông ngực Lâm Y Y ra, sau đó tự mình ôm: "Bé ngoan ngủ đi, đừng ôm mẹ con."
Tiểu Thập Nhất giấy giụa mấy lần, giấy giụa không ra, sau đó cũng chậm rãi ngủ say như chất.
Ngày hôm sau Lâm Y Y làm xong bánh màn thầu đường đỏ cất vào bên trong túi vải: "Những cái này là cho binh sĩ, anh ở nhà ăn đi."
Tiêu Vũ nói: "Đợi anh về rồi ăn, chúng ta chạy đến ben tàu, nếu như ăn no thì chạy không tốt."
Lâm Y Y: "Vậy được, một túi nhỏ này cho anh, em bỏ ở trong hai cái trứng luộc, còn có một chút bánh ngọt, còn một chút nhớ mang cho Tiểu Ngũ." Chỉ sợ Tiêu Vũ ở trên thuyền ăn sạch bánh ngọt.
Tiêu Vũ: "... Anh còn có thể cướp ăn đồ ăn vặt với đứa nhỏ sao?"
Lâm Y Y: "Anh đương nhiên sẽ không.' Ai biết chứ?
Tiêu Vũ mang theo một túi bánh màn thầu liền đi, Tiểu Thập Nhất tập tễnh đưa cha tới cửa, có chút lưu luyến không rời mà nhìn anh. Tiêu Vũ đi mấy bước, nhìn thấy con trai còn đứng ở cửa nhìn mình, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng phảng phất bị món đồ gì đó ngăn chặn, anh hướng về con trai phất tay một cái: "Về nhà ăn cơm đi."
Tiểu Thập Nhất cũng phất tay một cái với Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ quay đầu lại, đi ve phía Đại đội sản xuất Thượng Lâm.
Tiểu Thập Nhất thấy thế, chân nhỏ hơi động liền đuổi theo, chỉ là cha cậu bé đi nhanh, đã không nhìn thấy bóng người: "Cha. . " Tiểu Thập Nhất hô to, hai mắt đỏ lên.
Lâm Y Y đi ra, nhìn thấy con trai đứng ở trên đường khóc, cô vội vàng đi qua: "Thập Nhất làm sao vậy?" Tiểu Thập Nhất nhào vào trong lông ngực mẹ, khóc bù lu bù loa: "Cha. .. con muốn cha... hu hu hu..
Lâm Y Y ngồi xổm người xuống: "Vậy qua mấy ngày nữa chúng ta đến thăm cha, có được không?”
Tiểu Thập Nhất khóc sướt mướt hỏi: 'Qua mấy ngày là. .. là mấy ngày?"
Lâm Y Y: “Ba ngày.
Tiểu Thập Nhất không biết ba ngày là mấy ngày, nhưng vẫn hỏi: "Ba ngày?”
Lâm Y Y: “Đúng, ba ngày. Đi thôi, mẹ làm bánh bao và đậu hũ cho con, chúng ta ăn bánh bao và đậu hũ có được hay không?”
Tiểu Thập Nhất: "Được, ăn bánh bao và đậu hũ." Về phần cha mình, đã bị cậu bé quăng lên đến chín tâng mây.
Lâm Y Y ở hệ thống thương thành mua một cái bánh bao thịt và hai bát đậu hũ: "Ăn đi." Cô không thích ăn bánh bao thịt, sáng sớm đã làm bánh màn thầu.
Tiểu Thập Nhất dùng cái thìa nhỏ múc một thìa đậu hũ, đậu hũ trắng mịn bị miệng nhỏ của cậu hút vào, Tiểu Thập Nhất cảm thấy hạnh phúc cực kỳ.
Lâm Y Y nhìn cậu bé, buồn cười hỏi: "Ăn ngon không?"
Tiểu Thập Nhất: "Ăn ngon."
Lâm Y Y: “Cha ngon hay là đậu hũ ngon?”
Tiểu Thập Nhất: "Đậu hũ ngon." Cha thì không thể ăn.
Đồn công an trên trấn Từ khi Trương Hiếu Quân làm tổ trưởng của nhóm thanh niên trí thức thì vẫn luôn rất bận, tổ chức mọi người khai hoang, trồng trọt, câu tôm, thật vất vả khai hoang đất phần trăm xong rồi, cũng gieo cây trông xuống, cậu ta mới có thời gian bận bịu chuyện của chính mình.
"Xin chào đồng chí, tôi muốn một phần giấy chứng minh thân phận." Trương Hiếu Quân nói.
Công an: “Chứng minh thân phận? Có ý gì?
Trương Hiếu Quân: "Tôi vốn dĩ là Lâm Nhị Quân của Đại đội sản xuất Thượng Lâm, sáu năm trước, tôi làm con nuôi cho người ta, đi ra ngoài cũng sửa lại tên, gọi là Trương Hiếu Quân, tôi hiện đang muốn một phần chứng minh thân phận tôi là Lâm Nhị Quân."
Công an cảm thấy kỳ quái: "Anh phải chứng minh cái này làm gì?"
Trương Hiếu Quân giải thích: "Bởi vì tôi và người trong thôn thân sáu năm không gặp, sau khi lớn lên cũng trông không giống trước đây, mọi người cũng không nhận ra tôi, tôi muốn đi nhận thân, nhưng lo lắng mọi người cho rằng tôi là tên lừa đảo, cho nên. . ˆ"
Công an: "Anh chờ một chút." Anh tìm ra tư liệu hộ khẩu của thôn dân liên quan đến Đại đội sản xuất Thượng Lâm, sau đó lại tìm ra tư liệu năm 60, thật sự có chuyện Lâm Nhị Quân di chuyển hộ khẩu thay đổi tên, hơn nữa trong tay Trương Hiếu Quân có chứng minh là thanh niên trí thức, đây là đại đội trưởng mở, cho nên không sai được. So sánh tư liệu, công an liền cho Trương Hiếu Quân chứng minh thân phận cậu ta là Lâm Nhị Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận