Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 361 Kich dong

Chuong 361 Kich dongChuong 361 Kich dong
Sau cơm chiều, bọn nhỏ ở chơi trong viện, mấy đàn ông nói chuyện phiếm trong viện, nhóm phụ nữ bắt đầu dọn dẹp.
Te Cẩn Thái: "Thím hai, năm nay Tam Quân 15 nhỉ? Tính khi nào thì làm mai cho cậu ấy?”
Lâm Y Y nghe vậy, rất sợ Tê Cẩn Thái nói thay cô làm mai cho Lâm Tam Quân vân vân, cô cảm thấy chuyện như vậy nói thật là Tê Cẩn Thái có thể nói ra. Lâm Y Y vừa định nói còn sớm, chỉ nghe thấy Lâm Tam Quân nói: "Em muốn tham gia quân ngũ."
Te Cẩn Thái nhìn về phía Lâm Tam Quân và Lâm Đại Quân không biết đi vào lúc nào, anh em nhà họ Lâm tiến vào, dự định tạm biệt, trời tối đen, bọn họ phải về nhà họ Lâm, nhưng không nghĩ đến nghe thấy chuyện này, Lâm Tam Quân lo chị cậu ta thật sự làm mai cho cậu ta, vì thế lập tức biểu đạt ra suy nghĩ của bản thân.
Thật ra, trong khoảng thời gian này Lâm Tam Quân đến đây, cũng luôn do do dự dự, năm ngoái cậu ta đã từng nói, cậu ta muốn tham gia quân ngũ, lúc ấy anh rể cậu ta nói, phải đến 16 tuổi mới có thể đi lính, chị cậu ta cũng không phản đối, tuy nhiên năm nay cậu ta đã 15 tuổi, đến sang năm là có thể đi lính, nhưng chị cậu ta vẫn không nhắc tới. Lâm Tam Quân không biết nên nhắc thế nào, mỗi lần muốn nhắc đến, lại lo lắng chị cự tuyệt. Lần này Te Cẩn Thái nhắc đến việc hôn nhân của cậu ta, cậu ta liền cố lấy can đảm nói ra.
Lâm Y Y sửng sốt: "Tam Quân?”
Lâm Tam Quân đứng ra: "Chị, em muốn tham gia quân ngũ. Trước đó anh rể từng nói, chỉ cần đến 16 tuổi, là có thể đi lính, sang năm em sẽ 16."
Lâm Y Y: "Nhưng tháng 7 năm sau em mới tốt nghiệp tiểu học, em không tính tiếp tục đi học hả?"
Lâm Tam Quân: "Em muốn tham gia quân ngũ."
Lâm Y Y im lặng.
Lâm Tam Quân: “Chi...
Lâm Y Y: "Em thật sự muốn đi?"
Lâm Tam Quân đứng thẳng tắp: "Dạ."
Lâm Y Y: "Em để chị ngẫm lại."
Lâm Y Y vừa suy nghĩ, đã nghĩ cả buổi tối. Buổi tối lúc đi ngủ, Lâm Y Y vẫn không quyết định được, cô chọc chọc ngực của người đàn ông bên cạnh: "Em muốn bàn với anh một việc."
Tiêu Vũ: “Sao?”
Lâm Y Y: "Hôm nay chị dâu cả nói đến việc hôn nhân của Tam Quân, bị Tam Quân nghe được, Tam Quân nói em ấy muốn tham gia quân ngũ. Trước anh từng nói qua, con trai đủ 16 tuổi, có thể đi lính, Tam Quân vẫn nhớ rõ chuyện này." Tiêu Vũ: "Sang năm suất tham gia quân ngũ không biết còn không, nhưng mà, nếu nó muốn tham gia quân ngũ, năm sau anh có thể nhờ người ta đưa nó đi. Thể chất nó tốt, gặp chuyện bình tĩnh, thật ra tính cách với thể chất của nó, quả thật rất thích hợp tham gia quân ngũ."
Lâm Y Y: “Anh đồng ý?"
Tiêu Vũ: "Về công, nó là một mầm non tốt để tham gia quân ngũ. Về tư, tuy rằng tham gia quân ngũ vất vả, nhưng quả thật là một đầu ra tốt. Nếu em hỏi anh, anh là một quân nhân, suy nghĩ của anh không giống em. Nếu em không muốn nó đi, em có thể đi nói với nó, nhưng mà... Anh biết vì sao nó muốn đi lính."
Lâm Y Y: "Vì sao?"
Tiêu Vũ: "Bởi vì nó trưởng thành, muốn bảo vệ chị của nó."
Lâm Y Y sửng sốt, ánh mắt không hiểu sao lại đau xót. Cô chưa bao giờ biết cảm tính thế này, nhưng xuyên qua đến đây ba năm, hình như cô luôn dễ dàng bị cảm động.
Tiêu Vũ: "Nếu không thì để anh đi nói với nó?"
Lâm Y Y lắc đầu: "Không được, vẫn là để ý trời quyết định."
Tiêu Vũ tò mò: "Để ý trời quyết định? Có ý gì?"
Lâm Y Y giải thích: "Ý trời có nghĩa là không cho phép anh hỗ trợ, nếu như sang năm huyện chúng ta thật sự có tiêu chuẩn tuyển binh mà nó có thể bị tuyển chọn, vậy thì để cho nó đi tòng quân, còn nếu như không thể đi, để ý trời và năng lực của nó quyết định."
Tiêu Vũ nghĩ, nếu như sang năm có tuyển chọn, với thể chất của Lâm Tam Quân, khẳng định là sẽ bị tuyển chọn. Mấy năm qua thằng nhóc này chưa từng đứt đoạn việc huấn luyện, nghị lực như vậy chính là điều cần thiết của quân nhân. Thế nhưng, anh biết vợ lo lắng cho em trai cho nên cũng không nhiều lời.
Đến chủ nhật, trời vừa sáng Lâm Y Y và Tiêu Vũ liền rời giường, ngày hôm nay muốn đến thăm bà ngoại của Tiêu Vũ.
Sáng sớm, ăn bữa sáng, Lâm Y Y nói với Lâm Tứ Quân: "Tứ Quân, em phải chăm sóc thật tốt Tiểu Ngũ, chị và anh rể đến thăm bà ngoại."
Lâm Tứ Quân: "Biết rồi."
Lâm Ngũ Đệ: “Em sẽ là bé ngoan.
Lâm Y Y bóp mặt Lâm Ngũ Đệ một cái: "Nếu chị không tin em thì sao đây?"
Lâm Ngũ Đệ nói: "Em vẫn luôn là bé ngoan, em là đứa bé ngoan nhất."
Lâm Y Y: "Vậy bé ngoan chờ chị quay về liền kể cho em nghe câu chuyện mới, là chuyện xưa mà em chưa từng nghe qua."
Lâm Ngũ Đệ thích nhất là nghe chuyện xưa, cũng thích nhất nói chuyện xưa với người khác, lập tức dừng lại: Vang thưa chị."
Lâm Y Y nhìn vê phía Lâm Tam Quân: "Tam Quân, ngày hôm qua chị nghĩ một buổi tối, liên quan đến chuyện em muốn đi làm lính, chị nghĩ rõ ràng." Lâm Tam Quân nhìn Lâm Y Y, tuy rằng không nói gì, thế nhưng biểu hiện có chút kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận