Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 169 Thím bên sui

Chương 169 Thím bên suiChương 169 Thím bên sui
Buổi sáng thứ ba, Thôi Bình tới lấy mầm đậu, một cân đậu tương bốn cân mầm đậu, Lâm Y Y đã chuẩn bị tốt, mặt khác bản thân mình cũng lấy ra bốn cân.
Thôi Bình: "Em gái Nhất Nhất, thật sự là cám ơn em, kế tiếp cũng phiên em rồi."
Lâm Y Y: "Chị Bình khách khí, sáng thứ sáu tuần sau có thể được."
Thôi Bình: "Ai, được, chị đã biết, chị đi trước nhé, trong nhà còn có chuyện."
Lâm Y Y: “Dạ.”
Sau khi Thôi Bình đi rồi, Lâm Y Y bắt đâu sắp xếp đồ, bốn cân mầm đậu giữ lại cho mình hai cân, còn lại hai cho Lâm Đại Quân bọn họ cầm đi, sau đó lại dùng thịt muối xào củ từ, thịt muối là ngày đó mua chung với sườn và thịt tươi, cô dùng để ướp muối: "Đại Quân, mầm đậu với thịt xào củ từ, một phần cho các em, một phần nhà chồng chị, nhà họ Tiêu đã ở riêng, cái này không thể chia cho người khác, chỉ có thể cho mẹ chồng chị, biết không?”
Lâm Đại Quân: "Chị, chúng em đã biết."
Lâm Y Y: "Lương thực của nhà họ Tiêu tăng rồi, mỗi người mỗi tháng có 10 cân, chị cũng tăng lương thực cho các em, dựa theo lúc đầu, một ngày một cân, một tuần bảy cân." Chỉ có điêu một tuần thì đã có hai ngày ở thị trấn, nhưng là vì tốt cho bọn họ.
Lâm Đại Quân: "Chị yên tâm đi, chúng em sẽ tiết kiệm lương thực."
Lâm Y Y: "Nhớ kỹ tiếp tục đi tìm củ từ, tìm được vừa có thể đổi lương thực, cũng có thể làm thức ăn."
Lâm Đại Quân: "Vậy nhất định rồi." Bọn họ vốn đang muốn tiếp tục ở vài ngày, nhưng bởi vì cần đi lấy củ từ cho nên phải đi rồi. Lấy một sọt lớn về, lại đến thị trấn bảo chị làm đồ ăn ngon cho bọn họ, ba anh em nghĩ rất tốt đẹp.
Ba anh em trở lại nông thôn, đi thẳng đến nhà họ Tiêu, hồi trước bọn họ sẽ về đưa đồ cho nhà bà Cát trước, nhưng lần này không có, vác gùi đế thẳng nhà họ Tiêu.
Người nhà họ Tiêu đều ở nhà, mới vừa chia lương thực có thể ăn hơn nửa năm, hơn nữa trong nhà lại do làm quản, cho nên lúc tìm cái ăn nhà anh cả và nhà thằng ba cũng không tích cực như vậy. Khi bọn Lâm Đại Quân đi vào, tất cả mọi người thấy hết.
Lâm Đại Quân: Thim bên sui ơi... Thím bên sui ơi...
Tần Hương Cúc đang nấu cơm, nghe thấy tiếng kêu của Lâm Đại Quân suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, tiếng gọi của đứa trẻ này... Rất thú vị. Hồi trước Lâm Đại Quân gọi Tần Hương Cúc là thím, hiện giờ bỏ thêm hai chữ bên sui, cũng là có lý do. Ba anh em trên đường về từ thị trấn, còn nhớ chuyện Te Cần Thái châm ngòi chị em bọn họ, nhưng trên chuyện ở riêng bọn họ đã bận rộn giúp chị, bọn họ tự cảm thấy đã trưởng thành, hẳn nên có cách gọi của người lớn, cho nên bọn họ quyết định gọi Tân Hương Cúc là thím bên sui.
Tần Hương Cúc: "Đại Quân, các cháu đến à." Lâm Đại Quân: "Thim bên sui, chúng cháu mới trở về từ thị trấn, chị của cháu bảo chúng cháu mang đến vài thứ." Cậu buông gui xuống, lấy ra một cân mâm đậu, một cà men thịt xào củ từ, Thím bên sui, thím phải đưa cà mên cho cháu, lần sau cháu đến thị trấn còn phải mang về cho chị cháu."
Tần Hương Cúc nhìn thấy trong gùi còn có mầm đậu và cà mên, nhưng cũng không nói cái gì, bà câm món đồ đi vào.
Te Cần Thái: "Đây là mới từ thị trấn tống tiền về hả? A ôi ôi, thật sự là mệnh tốt, cha mẹ đã chết còn có chị gái anh rể nuôi mấy người, đáng thương Tiểu Thụy nhà tôi, chú có quan hệ máu mủ không chịu nuôi các cháu, lại nuôi đám không có máu mủ gì."
Lâm Tứ Quân: "Chị của tôi sẵn lòng nuôi chúng tôi, chị có thể làm sao? Còn chị - ả đàn bà có chồng xấu xa, nếu mà làm vợ tôi thì tôi đã phải khiến chị cút vê nhà, chị chính là loại hàng lỗ vốn."
Trẻ con lớn lên ở nông thôn, quen nghe đủ loại phương pháp mắng chửi, thế không phải sao, Lâm Tứ Quân cũng học chút. Gì mà ả đàn bà có chồng xấu xa, hàng lỗ vốn, chính là mắng như vậy.
Lâm Đại Quân: "Lòng chị đều đen thui, chúng tôi ăn của chị tôi, dùng của chị tôi, chị quản nhiêu vậy? Hơn nữa chúng tôi cũng không có tống tiền, chúng tôi mới đưa cho chị tôi 30 cân lương thực, mấy người mới là tống tiền."
Te Cần Thái: "Tụi bây... thứ mất dạy, không ai dạy tụi bây nói chuyện với người lớn thế nào sao?"
Lâm Tứ Quân: "Tôi phi, còn người lớn nữa hả? Người lớn cái rắm, không biết xấu hổ."
Tề Cần Thái bỗng nhiên đứng lên: "Mày lặp lại lân nữa."
Hai tay Lâm Tứ Quân chống nạnh: "Chị dám động thủ, chúng tôi có tới ba anh em, không sợ chị.
Cho dù chúng tôi đánh không lại bà thì chúng tôi đánh con chị. Chúng tôi còn có thể nói cho anh rể biết, anh rể tôi chắc chắn giúp chúng tôi."
Tần Hương Cúc cam cà mên đi ra: "Đủ rồi... Con cũng biết mình là người lớn, cãi với con nít cái gì? Ngại ở riêng chia tiền và lương thực nhiều quá hả? Vả lại bọn nó ăn dùng đều là của chị bọn nó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận