Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 223 Vậy thì được quá

Chương 223 Vậy thì được quáChương 223 Vậy thì được quá
Ngày đó Lâm Y Y đi vừa khéo là ngày 30 tháng 1 năm 1962. âm lịch là ngày 25 tháng 12 năm 1961. 2 tháng phúc lợi vẫn chưa nhận, cho nên cô không mang đồ theo, chỉ đem hai hộp sữa bột, một tấm vải.
Lâm Y Y về nông thôn, Lâm Đại Quân bọn họ cũng quay về nhà họ Lâm. Mỗi lần Lâm Đại Quân bọn họ trở vê nhà họ Lâm, đều có thể nhận được nhiệt tình và lời chào hỏi ở trong thôn.
"Đại Quân các cháu đã trở lại?"
"Con rể của nhà đại đội trưởng đã trở về."
"Đại Quân, các cháu lại mang đồ ăn ngon gì vê vậy?"
Những điều như vậy, rất nhiều người đang hỏi.
Đám Lâm Đại Quân đã quen, nhưng bọn họ sẽ không nói, bởi vì chị từng nói, cho dù trong bụng ăn thịt nhưng cũng phải nói với người khác đó là rau.
Lâm Đại Quân vác gùi, bên trong là đồ tết chị chuẩn bị cho bọn họ, lần này Lâm Ngũ Đệ không cùng quay về với bọn họ.
"Đại Quân." Đột nhiên, một giọng nói kinh ngạc vui mừng truyền đến, Lâm Trân xách giỏ theo, mới từ trên núi xuống, trong giỏ bỏ mấy cây măng. Năm nay lương thực của mọi người không quá túng thiếu, cho nên rau dại, măng tre trên núi, cũng không ít, mọi người có thể bẻ, đào.
Lâm Trân đảo măng trẻ ở trên núi, cố ý chọn đi buổi chiều, buổi chiều vào đông ấm áp. Cô bé đào cũng không nhiều, cũng chỉ bốn năm cây, chừng một bữa cơm. Thật không ngờ khi xuống núi, thấy đám Đại Quân đã trở lại.
Lâm Đại Quân cũng rất vui khi thấy Lâm Trân, cậu ta bước nhanh về phía trước, bỏ mặc Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân: "Lâm Trân." Hầu hết những người trong đội sản xuất Thượng Lâm đều có họ Lâm, nhưng họ cũng không cùng một dòng họ. Cho nên cũng không ai để ý tới chuyện họ kết hôn cùng họ với nhau.
Lâm Trân nhìn Lâm Đại Quân rồi cười tum tỉm, thời đại này, lúc bọn họ đính hôn, Lâm Đại Quân còn chưa cao hơn cô bé. Không thể không nói, nếu như một cậu con trai trưởng thành thì dáng dấp vẫn còn phát triển. Bây giờ, Lâm Đại Quân đã cao khoảng 1m55, nhỉnh hơn rất nhiều với chiêu cao 1m50 của năm trước. Hơn nữa cậu ta chỉ mới mười bốn tuổi, con trai vẫn còn có thể cao cho tới mười tám tuổi.
Lâm Trân: "Các người về ăn tết rồi à? Năm nay sao về sớm như thế?"
Lâm Đại Quân nói: "Nhà em dâu thứ ba của anh rể tôi sinh con, vừa đầy tháng, cho nên chị tôi đã về trước. Đúng rồi, cái này cho em." Lâm Đại Quân lấy hoa quả đường mà cậu ta đã giấu ở trong túi, có năm viên, đây là đồ cậu ta muốn tích trữ vào kỳ nghỉ đông. Lúc ở trên huyện, chị gái thỉnh thoảng sẽ cho họ hoa quả đường, cậu ta muốn ăn, nhưng chị gái cậu nói, Lâm Trân đã đưa giày cho cậu ta thì cậu ta cũng phải đưa lễ vật gì đó cho con gái người ta. Con trai không thể chỉ nhận mà không cho, nhưng cậu ta cũng không có đồ vật gì có thể đưa, cho nên giấu hoa quả đường đi.
Lâm Trân nhìn thấy kẹo đường thì khá vui vẻ, cho dù cha cô bé là đại đội trưởng nhưng cô bé cũng rất ít khi được ăn kẹo. Dù sao đường cũng cân phải có phiếu đường, thời đại này phiếu là thứ khó lấy nhất.
Nhưng Lâm Trân không có lấy thêm, chỉ lấy ba viên, còn lại hai viên vẫn còn nguyên trong lòng bàn tay Lâm Đại Quân. Lâm Trân nói: "Cái này nhất định là do anh tiết kiệm được đúng không?
Anh cùng ăn chỗ này đi, không cần phải đưa cho em hết."
Lâm Đại Quân nhếch môi cười lên, từ trước tới nay, cậu ta không hiểu được thế nào là khách khí: 'Được.' Cậu ta vui sướng lột ra một viên, nhét vào trong miệng, ăn thật là ngon. Chị gái cậu ta mua đường ăn rất ngon, cho dù cậu ta chưa từng ăn qua hoa quả đường của người khác cho.
Lâm Trân: "Giữa trưa em nói mẹ em xào hơi nhiều đồ ăn, cũng tiện đưa tới cho anh đây."
Lâm Đại Quân nghĩ nghĩ: "Vậy giữa trưa cũng đừng về nhà, tới nhà của tôi ăn bánh bao trắng đi"
Khi nghe nói cái này, đôi mắt của Lâm Trân sáng lên, lập tức nói: “Anh còn mấy đứa em nhỏ, các người ăn đủ chứ?" Cô bé cũng đã lâu rồi chưa ăn bánh bao trắng, gân đây nhất cũng đã là mấy tháng trước. Đó là do chị gái Đại Quân về xem anh em mấy người Đại Quân, cố ý đưa tới cho bọn họ, Đại Quân giấu một cái cho cô bé. Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Trân bất giác ngọt ngào, mẹ nói rất đúng, gả cho Đại Quân vô cùng tốt. Trong nhà Đại Quân có chỗ dựa, phía trên cũng không có mẹ chồng chèn ép, cho dù có một người chị gái tài giỏi nhưng cũng rất hiểu lý lẽ.
Lâm Đại Quân: "Đủ chứ, chị tôi chuẩn bị cho chúng tôi tận mấy cái." Hình như hơn mười cái, đúng hơn là lúc trở vê, mấy người bọn họ cùng nhau làm.
Lâm Trân nói: "Vậy thì được, nhà chúng em cũng bội thu củ cải, em nhờ mẹ em làm món củ cải nướng với xì dâu, đặt chung ăn với bánh bao trắng chắc chắn mùi vị sẽ rất ngon.'Củ cải trắng cũng là loại được trông trên bếp, loại này thời gian trồng hơi lâu không có nhanh như lông gà.
Chính vì vậy trong nhà không dám nhân giống lên, chỉ ăn qua miệng rồi thôi.
Lâm Đại Quân: “Vậy thì được quá."
Lâm Trân nhìn sang cậu ta, lén cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận