Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 493 Cam on anh trai

Chuong 493 Cam on anh traiChuong 493 Cam on anh trai
Ông nội Tiêu nói: "Nhất Nhất nói đúng, chúng ta không cần phải quản việc không đâu, hiện tại cục diện có chút loạn, chúng ta đừng lúc nào cũng đi khắp nơi, cứ ở bên trong nông thôn đợi.
Đặc biệt là Đại Cường, sau khi nó tan tâm trở về, cũng phải nói với nó đừng có đầu óc sung máu, đi làm anh hùng cái gì đó." Ông nội Tiêu trải qua thời kỳ trước giải phóng, trải qua thời kì càng thêm hỗn loạn, cho nên ở nhà họ Tiêu, ông là người lí trí nhất.
Tần Hương Cúc: "Dạ, chờ Đại Cường quay về, con sẽ nói với ông ấy.'
Lâm Y Y lại nói: "Có điều, nếu trong nhà có chuyện gì, ông bà nội và mẹ cũng không phải sợ, chúng ta là người nhà của quân nhân, được quốc gia bảo vệ."
Ông nội Tiêu: "Đúng, chúng ta phải khiêm tốn, thế nhưng cũng không thể tùy tiện khiến người ta bắt nạt."
Bọn họ còn đang ăn cơm trưa, Tiểu Cát Tường đã ăn cơm xong nên từ trong nhà lại đây: "Tiểu Thập Nhất." Cậu đến tìm em trai chơi.
Tiểu Thập Nhất ở bên trong ăn mì, cậu bé chỉ có nửa cái bát mì nhỏ, lúc ăn còn thích hút từng sợi từng sợi mì, nhìn còn rất có thú vui. Nghe được anh trai gọi mình, cậu bé đáp một tiếng: "Dạ. . Sau đó mở miệng ra, mì ở trong miệng liền rớt xuống.
Tiểu Thập Nhất vẫn chưa dùng đũa chiếc đũa, Lâm Y Y gắp mì sợi đặt ở bên trong thìa, lại gắp mì sợi vào đó để cậu bé tiếp tục hút lấy.
Tiểu Cát Tường chạy vào nhà chính, nhìn thấy mọi người còn đang dùng cơm, cậu giật giật mũi, mì dưa chua trứng gà rất thơm, tuy rằng cậu ở nhà đã ăn no, thế nhưng...
Tần Hương Cúc: "Cát Tường ăn cơm chưa?”
Tiểu Cát Tường: "Dạ ăn rồi, ngày hôm nay mẹ con luộc đậu phộng, mềm mại ăn thật ngon, con mang đến cho Tiểu Thập Nhất." Nói xong, cậu võ võ túi quần, có tràn đầy một túi, quần có hơi chùng xuống dưới.
Tiểu Thập Nhất vừa nghe đến ăn, liền quay đầu nhìn về phía Tiểu Cát Tường: "Anh trai, ăn cái gì vậy?" Cậu bé chỉ có thể nói câu đơn, hơn nữa khá là đơn giản.
Tiểu Cát Tường từ trong túi quần lấy ra một cái đậu phộng, sau đó xé ra một viên: "Em ăn đi, mềm mại, không thể nuốt, phải từ từ cắn."
Tiểu Thập Nhất nhìn, hé miệng cắn vào đậu phộng, đậu phộng được luộc mềm ăn thật ngon, Tiểu Thập Nhất lần đầu tiên được ăn, con mắt đều sáng lên: An ngon." Tuy rằng không phải ngọt như đường, thế nhưng đậu phộng có một vị ngọt tự nhiên. Cậu bé hé miệng ra,'Muốn ăn nữa.
Một hạt đậu phộng có hai, ba viên đậu, nhìn thấy em trai còn muốn ăn, Tiểu Cát Tường cũng vui vẻ, nhét hạt đậu vào trong tay em trai: "Em ăn đi." Tiểu Thập Nhất ăn hạt đậu, đẩy đồ ăn trước mặt giao cho Tiểu Cát Tường: "Anh trai ăn."
Tiểu Cát Tường nhìn mì sợi một chút, sau đó lắc đầu một cái: "Em không ăn, em trai ăn đi."
Tần Hương Cúc nói: "Trong nồi vẫn còn, Tiểu Thập Nhất tự mình ăn, bà nội cũng đi múc một bát cho anh trai." Tân Hương Cúc múc hơn nửa bát cho Tiểu Cát Tường, Tiểu Cát Tường ở nhà ăn cơm xong, đối với đứa con trai vừa sinh ra đời đã thể nhược, vợ chồng Tiêu Tân sẽ không để cho cậu đói bụng, cho nên lấy nhiều mì sợi sẽ ăn không nổi, Tân Hương Cúc múc cho cậu ít một chút: "Cát Tường và em trai cùng nhau ăn đi." Tân Hương Cúc trước đây rất coi trọng Tiêu Thụy, dù sao cũng là cháu trai đầu của trưởng tử, chỉ là lòng người sẽ từ từ thay đổi, so với Tiêu Thụy tram mặc, nghe lời mẹ mình thì Tiểu Cát Tường mới bốn, năm tuổi, nhưng thường xuyên đến thăm cháu trai của bọn họ, có vẻ đáng yêu hơn nhiều. Cho nên Tiểu Cát Tường thật ra ở bên nhà chính vẫn có được không ít đồ vật.
Tiểu Cát Tường lại lấy ra một một cái đậu phộng, hai anh em vừa ăn đậu phộng, vừa ăn mì sợi, nhìn qua tương thân tương ái cực kỳ.
Lương Thị rửa sạch mọi thứ xong lại đây, nhìn thấy Tiểu Cát Tường ngồi ở trên bàn ăn lại đang ăn, cô ấy thực sự là dở khóc dở cười: "Tên nhóc thèm ăn này, trong nhà đã ăn no, lại đến đây ăn lương thực của trưởng bối, chờ con lớn rồi có thể kiếm tiên, phải cẩn thận mà hiếu kính trưởng bối."
Tiểu Cát Tường: "Con sẽ, còn sẽ làm công nhân giống như cha, sau đó kiếm tiền mua thịt cho cụ bà, cụ ông, ông bà nội ăn."
Không ngờ Tiểu Thập Nhất mở miệng: "Tiền, em có tiên." Cậu bé có tiên mừng tuổi.
Tiểu Cát Tường: "Em trai có tiên sao? Em có bao nhiêu tiên?"
Tiểu Thập Nhất suy nghĩ một chút: "Rất nhiều."
Tiểu Cát Tường: "Anh cũng có tiền, chỉ có một chút." Tiền của cậu cũng là tiền mừng tuổi, một phần một phần đều bỏ vào bên trong cái hộp kia.
Tiểu Cát Tường cảm động cực kỳ, em trai thực sự là quá tốt rồi: "Không cần không cần, anh trai có tiền, anh trai cho em tiền." Cậu là anh trai, làm sao có thể lấy tiên của em trai chứ? Nghĩ như thế, cậu quyết định chờ một lúc ăn xong mì sợi, sẽ lấy tiền của mình cho em trai.
Tiểu Thập Nhất: "Cám ơn anh trai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận