Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 637 Bác sĩ đi theo

Chương 637 Bác sĩ đi theoChương 637 Bác sĩ đi theo
Đừng nói Lâm Y Y cảm thấy như vậy, ngay cả Tiên Thái cũng cảm thấy như vậy. Tiên Thái: "Anh cũng không biết, anh với Ông Ứng không quen biết, dù sao tuổi tác khác biệt rất lớn, hơn nữa ông ta cũng không phải thây thuốc luẩn quẩn trong vòng này, cho nên đừng nói không quen, ngay cả tên của ông Ứng, anh cũng chưa từng nghe qua. Tuy nhiên, ông Ứng không có vấn đề gì." Khương Chính giới thiệu, lại là người khám bệnh cho vài vị cấp khá lớn, cho nên bối cảnh khiến người ta yên tâm là được rồi.
Đồ của chị em nhà họ Lâm rất ít, sau khi lấy từ nhà khách, Lâm Y Y lại ở nhà khách mở gần nhà ông Ứng, bọn họ ở nhà ông Ứng không có đơn giản như vậy, cho nên cô cũng sẽ không dọn hành lý đến nhà ông Ứng.
Trở lại nhà họ Ứng, Lâm Y Y cảm ơn Tiền Thái. Khi Lâm Y Y đi vào, ông Ứng đang trò chuyện với Lâm Đại Quân, Lâm Tam Quân ngồi ở bên cạnh, đây cũng là nguyên do Lâm Y Y giữ lại bọn họ, Lâm Tam Quân tâm tư kín đáo, ông Ứng muốn nói lời khách sáo cũng không thể lắm, cho nên nếu chỉ để lại Lâm Tam Quân, không có gì khẩn trương, Lâm Đại Quân đơn giản, nếu ông Ứng muốn nói lời khách sáo, như vậy giữ lại Lâm Đại Quân vừa khéo.
Cho nên, cũng không biết ai vào tròng ai.
Trưa hôm ấy, Ứng Song xuống bếp, tay nghề của Ứng Song không tệ, thậm chí nói là rất tốt, ít nhất tốt hơn Lâm Y Y nhiều.
Ba chị em nhà họ Lâm ở nhà họ Ứng ăn cơm trưa, ba chị em đều rất câu nệ. Sau khi ăn xong, Lâm Y Y giúp đỡ dọn dẹp bàn ăn, nhưng bị Ứng Song từ chối, sao không biết xấu hổ để khách giúp đỡ chứ?
Sau cơm trưa, Ứng Song xem sách thuốc, chị em nhà họ Lâm quay về nhà khách nghỉ ngơi.
Ngày hôm qua bọn họ vừa tới thủ đô, tối hôm qua còn không nghỉ ngơi tốt, cho nên hôm nay rất mệt.
Vừa nghỉ ngơi, đã tới thời gian cơm chiều. Lúc cơm chiều, Lâm Đại Quân và Ứng Song lại đang nói chuyện phiếm, chủ yếu là Lâm Đại Quân hỏi Ứng Song về nơi nổi tiếng ở thủ đô. Ứng Song tất nhiên hoàn toàn là người thủ đô, cho nên nói rõ ràng mạch lạc, mà Lâm Đại Quân cũng nghe rất nhiệt tình. Bữa cơm chiều này, thoải mái hơn lúc cơm trưa nhiều.
Ngày hôm sau.
Sau bữa sáng, ông Ứng nói chuyện với chị em nhà họ Lâm. Ông Ứng: "Kỳ thật, thương chân của Lâm Tam Quân cũng không phức tạp, cần chính là kiên nhẫn và thời gian, thương chân của cậu ta chủ yếu là châm cứu và mát xa cần người khác, mà người khác này trừ tôi ra, chỉ cần là trung y đều có thể. Đặc biệt duy nhất chính là gói thuốc trung y do tôi phối." Nhưng mà, sự đặc biệt của thuốc Đông y chỉ có ông ta biết điều phối.
Lâm Đại Quân có hơi khẩn trương, cái gì cũng không dám nói. Lâm Tam Quân tương đối bình tĩnh, không hổ là người làm lính năm năm. Lâm Y Y hỏi thẳng: "Ông Ứng, ngài có điều kiện gì nói thẳng ra là được."
Ông Ứng: "Tôi quan sát mọi người một ngày, cũng hỏi thăm nhân phẩm của Lâm Tam Quân, cho nên tôi có một điều kiện."
Lâm Y Y: “Mời ngài nói."
Ông Ứng: "Tôi già rồi, cũng không biết khi nào thì sẽ... Tôi chỉ có một đứa cháu gái là Tiểu Song, cha mẹ nó là quân y, nhưng trong một lần theo quân làm nhiệm vụ đều mất hết, tuy rằng Tiểu Song là con liệt sĩ, nhưng dù sao nếu như tôi đi, cũng chỉ còn một mình nó, sau này, cuộc sống của một đứa con gái như nó cũng không khá giả."
Lâm Y Y suy nghĩ, ông Ứng sẽ không tính gả cô gái nhỏ cho Tam Quân chứ?
Ông Ứng: "Bây giờ Tiểu Song 18 tuổi, với người bình thường mà nói, 18 tuổi đều phải lập gia đình nhưng tôi là thây thuốc, tôi cũng không cho rằng lập gia đình sớm là tốt, cho nên tôi cũng muốn giữ nó lại vài năm, đợi khi 20 có lẻ hãy lấy chồng. Năm đó sau khi tôi và bà nội nó kết hôn, cũng là khi bà nội nó 22 tuổi, mới có cha của nó."
Lâm Y Y: "... Vậy ý của ngài là?" Cô vẫn không hiểu ứng ý của ông Ứng, chẳng lẽ muốn gả Ứng Song cho Tam Quân, sau đó để bọn họ muộn vài năm lại có đứa nhỏ?
Đương nhiên, Lâm Y Y nghĩ nhiều rồi.
Ông Ứng nói: "Lâm Tam Quân là quân nhân, cậu ta về nhà dưỡng thương, viện quân y phân cho cậu ta một bác sĩ trị thương chân rất hợp tình hợp lý. Cho nên, tôi có thể để Tiểu Song lấy danh nghĩa bác sĩ đi theo mọi người về quê nhà, nó là thây thuốc, châm cứu và mát xa đều có thể, cũng không cần quan tâm người bên ngoài chỉ trỏ. Vừa vặn, nó ở quê nhà mọi người hai năm, hai năm sau có thể kết hôn."
Lâm Y Y: "..." Ông cụ này... Không giống người thường,'Ngài yên tâm để đồng chí Ứng đi theo chúng tôi sao?"
Ông Ứng cười ầm lên: "Yên tâm." Ông đã sớm nghe được rất nhiều chuyện từ trong miệng Lâm Đại Quân, vừa thấy Lâm Đại Quân là người thô lỗ, lại nhìn ánh mắt Lâm Y Y trong sáng chính trực, hơn nữa nhà họ Lâm không có trưởng bối, ông ta cảm thấy rất tốt. Bây giờ trong thành phố rất loạn, mà bệnh của ông ta... Cho nên, thu xếp cháu gái đến nông thôn mới tốt, hơn nữa đây là gia đình quân nhân, ông ta càng thêm yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận