Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 401 Khong yen tam

Chuong 401 Khong yen tamChuong 401 Khong yen tam
Tiêu Vũ nói: "Dựa vào những gì tôi nói, Sở Trưởng Mã Cường của đồn công an công xã Dương Quang có mối quan hệ tốt với Cục Trưởng Dương." Anh đã sớm hiểu rõ được mối quan hệ giữa các cá nhân của những người trong Cục công an. Để hoàn thành nhiệm vụ trong những năm qua, trong tối ngoài sáng đã động tới không ít chuyện, nhưng những chuyện ngầm này nếu không động đến điểm mấu chốt của anh, anh cũng không quan tâm, anh không phải là người cứng đầu.
Cục trưởng Dương hơi nheo mắt lại, sau đó cười nói: "Không tôi, Mã Cường cũng là người chuyển ra từ bộ đội, xử lý xong mấy vụ án nổi bật và khả năng điều tra tốt, bởi vì là người tốt nên chúng tôi có chút quan hệ cá nhân, ấn tượng của Đoàn Trưởng Tiêu với hắn như thế nào?”
Tim Cục trưởng Dương đập thình thịch không dừng, anh ta không biết ý tứ trong lời nói của Tiêu Vũ, anh ta không giống Tiêu Vũ, con đường anh ta đi đến vị trí ngày hôm nay là dựa vào quan hệ, nhưng mà cũng dựa vào bản thân anh ta, điểm quan hệ này của anh ta chẳng có ích lợi gì trong những việc quan trọng. Nhưng mà anh ta biết, có mối liên quan với Tiêu Vũ, một người tốt nghiệp trường quân sự, mới 25 tuổi đã là Đoàn trưởng, không thể đánh giá thấp loại năng lực này. Cho nên anh ta có hơi cảnh giác việc Tiêu Vũ chỉ ra mối quan hệ giữa anh ta và Mã Cường.
Tiêu Vũ mỉm cười: "Tôi cảm thấy năng lực của Mã Cường có thể đảm nhận vị trí chức vụ Phó Cục Trưởng.' Trước khi anh đến, anh đã biết việc vì cái chức vụ này mà Mã Cường xu nịnh Dương Thái. Sau này khi anh gặp Mã Cường, cũng không thấy anh ta có chút tâm tư gì với anh, hành vi vẫn ngay thẳng, cho nên bây giờ anh rời đi có thể thử đề cử Mã Cường.
Đối với Cục Trưởng Dương, điều anh ta không ngờ đến là Tiêu Vũ đề bạt Mã Cường. Quan hệ giữa Mã Cường và anh ta không tệ, nếu Mã Cường được đề bạt nhậm chức Phó cục trưởng Cục công an, như vậy tất nhiên là người của anh ta, cùng ở trong cục, Cục trưởng và Phó cục trưởng hay không là rất quan trọng.
Dương cục trưởng nói: "Đoàn trưởng Tiêu nói đúng, Mã Cường quả thật là người tốt."
Tiêu Vũ cười: "Sắp xếp Trương Minh đến đồn công an công xã Dương Quang hỏi kinh nghiệm, nếu không lúc Mã Cường được thăng chức sẽ không ai có ở đó."
Cục trưởng Dương sửng sốt, ngập ngừng hỏi: "Sở Trưởng?"
Tiêu Vũ: "Anh ta không có năng lực này, có thể là Phó cục trưởng, nên để cho Mã Cường de bạt thêm một người nữa."
Cục trưởng Dương: "Được."
Tiêu Vũ viết báo cáo từ chức, báo cáo đê cử Mã Cường. Qua một tuần, Mã Cường đi đến Cục công an báo danh, Trương Minh bị điều đến công xã Dương Quang đảm nhận chức vụ Phó sở trưởng. Thật ra đồn Công an công xã và Cục công an không giống nhau, nhiều công an viên của đồn công an không có trải qua thủ tục chính quy, không giống Cục công an huyện thành nghiêm túc tuyển dụng.
Lâm Y Y mang thai hơn bốn tháng đang bóc đậu tương trong sân, thời tiết tháng 5 vô cùng thoải mái, ngồi dưới bóng râm trong sân, không phải phơi nắng mà lại có thể cảm nhận được ánh nắng mặt trời, loại cảm giác này thật sự rất tốt.
Tiêu Vũ có nửa tháng nghỉ phép, cho nên không vội đi đến báo cáo với đơn vị XXX, nhưng mà dựa vào việc người thân thích của xã trưởng cuối tháng 6 này tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp Lâm Y Y còn phải đưa cô ấy đi đâu đó một khoảng thời gian, nên Lâm Y Y tạm thời không thể đi được.
Nhưng mà, nhìn người đàn ông bên cạnh đang bóc đậu tương, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Kiếp này của cô bị say tàu. Năm đó công ty tổ chức đi du lịch ngắm bình minh ở đảo Cực Đông, lúc lên thuyên mọi người bắt đầu bàn tán về vấn đề say thuyền, khi ấy cô còn rất tự hào khẳng định mình sẽ không say thuyền, kết quả là lúc đi qua biển Đông, cô đã nôn, còn nôn hẳn hai lần. Cô không khoác lác, từ nhỏ cô đã đi thuyền rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ say tàu, say tàu lần đó khiến cô hôn mê. Đồng nghiệp nói, có thể ngày thường ngồi thuyền sóng không lớn nhưng sóng biển ở biển Đông quá lớn, cho nên đã bị say tàu, hơn nữa thời gian ngôi trên thuyên quá dài, khoảng hai ba tiếng đồng hồ.
Cho nên, Lâm Y Y hỏi: "Thuyền từ bến tàu Bạch Nê Loan đến đơn vị XXX rung lắc nhiều lắm sao?"
Tiêu Vũ: "Cái này không biết, anh chưa từng đi đến đó, sao vậy?"
Lâm Y Y: "Em cảm thấy em sẽ say thuyền." Nếu như say thuyền, cô không thể đi ngủ, thứ nhất thể lực sẽ kém, thứ hai cô lo lắng cho em bé.
Tiêu Vũ: "Ngày mai anh sẽ đến bến tàu xem thử, nhưng anh đi xem không có choáng váng thì việc say sóng tự mình có thể nhận thức được."
Lâm Y Y: "Vậy lần sau hoàn thành xong công việc công xã giao, em sẽ đi thử."
Tiêu Vũ: "Đợi anh về rồi thử, đừng đi một mình." Để vợ đi một mình, anh không yên tâm.
Lâm Y Y: "Ừ"
Bạn cần đăng nhập để bình luận