Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 130 Dời hộ khẩu

Chương 130 Dời hộ khẩuChương 130 Dời hộ khẩu
Tề Cần Thái: "Mẹ, mỗi Tiểu Thụy ăn thì không đủ, Tiểu Châu cũng cần bồi bổ."
Tần Hương Cúc: "Thì lấy từ chỗ của Tiểu Thụy đi."
Tề Cần Thái lại không vui: "Tiểu Thụy còn nhỏ, bản thân còn không đủ ăn, sao có thể phân cho Tiểu Châu được?"
Tần Hương Cúc: "Vậy thì bớt từ phần của con đi, con bớt ăn một chút, mẹ lấy ra thêm chút gạo làm bột gạo cho Tiểu Châu."
Te Cần Thái đương nhiên vẫn không vui, mỗi ngày chị ta còn chưa no được năm phần mà còn phải bớt. Trong lòng chị ta, con trai với mình là quan trọng nhất, tiếp theo mới là con gái. Nói cách khác, chị ta cũng tốt với con gái, chỉ là nếu không tổn hại đến lợi ích của chị ta với con trai mà thôi.
Mài bột gạo rất nhanh, không tới một giờ đã xong. Tần Hương Cúc lấy ra mấy cái hộp sạch cho mọi người đựng bột gạo, đáng tiếc, Lâm Y Y có tận 9 cân bột gạo, hộp lại là hộp đựng hoa quả, căn bản không đủ đựng.
Không có cách nào, đành phải dùng túi vải sạch đựng, sau đó bỏ vào trong giỏ xách.
Lâm Y Y dùng thìa gỗ thử qua, một cân gạo mài thành bột được khoảng 45 thìa, nói cách khác, một thìa bột gạo tâm 5 gam, lại dùng nước nóng ngâm một chút , có thể nở ra gấp ba bốn lân, mỗi bữa cho Lâm Ngũ Đệ ăn hai thìa là vừa, một ngày 6 thìa, có thể ăn được hai tháng.
Ban đêm lúc ngủ, Lâm Y Y nghĩ đến bột gạo thì cười ngây ngô, cô nhéo nhéo mặt Lâm Ngũ Đệ: 'Ngốc, ngày mai cho em ăn bột gạo, vui không?"
Lâm Ngũ Đệ nằm chổng vó, tròng mắt chuyển động: An bột gạo, ăn ngon."
Lâm Y Y: "Em cũng chưa từng ăn, sao biết ngon?"
Lâm Ngũ Đệ: 'Ăn ngon."
Tiêu Vũ tắm xong đi đến, nhìn thấy đồ trong phòng, ngây ngẩn: "Đây là cái gì?" Thật ra anh muốn hỏi sao em lại mang thùng nước vào? Nhưng nhà họ Tiêu có mấy cái thùng nước, cũng không thiếu.
Lâm Y Y: "Bí mật, ba ngày nữa anh sẽ biết, bây giờ không cho phép nhìn lén."
Tiêu Vũ thích nhất dáng vẻ thần bí của cô.
Lâm Y Y: "Ngày mai anh đi bách hóa xem sữa bột và sữa mạch nha sao?"
Tiêu Vũ: "Sữa bột và sữa mạch nha rất đắt hàng, làm gì đến lượt chúng ta đi mua?”
Lâm Y Y: "Vậy anh đổi phiếu sữa bột không phải vô dụng sao?”
Tiêu Vũ lên giường: "Không có phiếu sữa bột."
Lâm Y Y: "Hả? Anh gạt người ư?" Tiêu Vũ: "Cũng không phải. Một chiến hữu của anh ở Mông Cổ, chỗ chúng ta sữa bột là quý, chỗ bọn họ có quan hệ, căn bản không lo không có.
Hiện tại sữa bột trên thị trường cơ bản đều là từ Mông Cổ với Thượng Hải.
Lâm Y Y: "Anh nhờ chiến hữu hỗ trợ? Hay là thôi đi, loại chuyện này nợ ân tình người ta không đáng." Ấn tình là thứ thiếu phải trả, cho nên chuyện nhỏ vẫn không nên ghi nợ ân tình thì hơn, em trai có thể ăn bột gạo phấn, không cần uống sữa bột.
Tiêu Vũ nói: "Không sao, người ta sẽ không hỏi, mà lại thân thể em yếu, cũng phải bồi bổ." Kỳ thật anh càng muốn bôi bổ cho cô. Mà anh cũng có chừng mực, anh có thể mở miệng nhờ người ta giúp, quan hệ này rất thân thiết.
Lâm Y Y cười nheo mắt: "Anh Vũ, anh thật tốt."
Tiêu Vũ: ”.... Hôm qua tính tình lớn như vậy, hôm nay cao hứng, miệng lại ngọt.
Lâm Y Y: "Anh Vũ, lúc nào chúng ta đi huyện thành?" Ở đây, làm cái gì cũng không tiện, dù làm gì, đều phải chia cho mọi người, không phải cô hẹp hòi, như chuyện canh đậu xanh, người nhà họ Tiêu nhiều như vậy, một cân đậu xanh nấu canh, mỗi người một bát cũng không đủ, nhưng trong nhà tất cả mới có bao nhiêu?
Tiêu Vũ: "Đang muốn nói với em đây, hôm nay anh đi xem, cục trưởng tiên nhiệm đề bạt vào thành phố, nhà họ còn trống vừa vặn cho chúng ta ở, khi nào thì em đến xem sớm đi?" Hệ thống công an cũng không giống công nhân viên chức khác, bởi vì công an không nhiều, không nhiều người như trong các xưởng, cho nên nhà của công nhân viên chức công an cũng không hiếm. Nhất là Tiêu Vũ có thân phận như vậy, nội bộ cũng không cướp nhà của anh."Nhưng em vào thành phố, hộ khẩu không dời vào, cho nên không có lương thực hàng hoá."
LâmYY:“A?'
Tiêu Vũ: "Muốn dời hộ khẩu có hai cách: Một dựa vào công việc, một là mua nhà. Trong huyện em có công việc, hộ khẩu có thể dời đi, có thể lĩnh lương thực hàng hoá, hoặc là em mua nhà trong huyện thành, hộ khẩu đương nhiên cũng có thể ở lại. Ví như anh, công nhân viên chức viện công an có thể cho anh ở, chỉ cân một ngày anh còn làm công an, hoặc chờ anh về hưu, nhà này anh vẫn là có thể ở, đến chết mới thôi. Nhưng cũng vẻn vẹn đến lúc anh chết mới thôi, vê sau nhà phải bị thu lại."
Lâm Y Y: "Em biết, nhà của công an, chúng ta chỉ có quyên ở, quyền sử dụng, nhưng không có quyền sở hữu, không thể mua bán”"
Tiêu Vũ: "Đúng."
Lâm Y Y: "Không sao, vậy thì không có lương thực hàng hoá thôi, không phải chúng ta có tiền sao? Nếu gặp được căn nào phù hợp, chúng ta lại mua, đến lúc đó hộ khẩu có thể chuyển."
Tiêu Vũ: "Được." Anh cũng có ý này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận