Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 107 Giet lon

Chuong 107 Giet lonChuong 107 Giet lon
Tiêu Vũ chạy đến vùng đất núi phía sau núi, nhìn thấy một con lợn rừng đang lao đến Lâm Y Y, mà cô đang chạy hướng đến nhà của bà Cát. Tim anh như muốn nhảy ra ngoài: "Đại Nha... Anh điên cuồng chạy đến chỗ cô, mà Lâm Đại Quân bị dọa cho hai chân mềm nhũn, ngã trên mặt đất,'Chị cả...' tiếng khóc của Lâm Đại Quân vang cả bầu trời.
Nhìn thấy lợn rừng sắp lao đến Lâm Y Y, Tiêu Vũ nhào thẳng đến, Lâm Đại Quân bị dọa nhắm hai mắt lại.
Tiêu Vũ ôm Lâm Y Y lăn đến một bên, lợn rừng lao lên không trung, đập đầu trên mặt đất, sau đó... bất động. Đừng sợ." Tiêu Vũ ôm Lâm Y Y đứng lên, cả người của cô vợ nhỏ trong lòng ngực anh mềm nhũn, thật sự không có sức lực đứng dậy, Đừng sợ, em đi về trước gọi người đi, nơi này giao cho anh."
Lâm Y Y lắc đầu: "Em... không sức nữa." Hai chân cô mềm nhữn vô cùng, nước mắt sinh lý đã khống chế không được nữa, trên khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Cô dựa vào Tiêu Vũ thở dốc, đầu óc giống như tào phớ, một mảnh trắng xóa.
Tiêu Vũ kéo cô ra phía sau, nhìn chằm chằm lợn rừng một lúc: "Con lợn rừng có cái gì đó kỳ lạ, té sấp ở chỗ đó một lúc lâu cũng không đứng dậy." Cái gọi là thời gian dài của Tiêu Vũ có nghĩa là vượt quá thời gian bình thường, nói chung là, làm sao mà một con lợn rừng lại có thể ở chỗ này té sấp? Ngay cả khi đã té sấp không phải cũng sẽ lập tức đứng dậy sao?
Lâm Y Y nghe lời của Tiêu Vũ nói, từ phía sau lưng của anh vươn đầu ra nhìn một lúc, đầu óc trắng xóa của cô bỗng nhiên chuyển động trở lại, nhớ tới khả năng nào đó, cô nói: "Nó có phải bất tỉnh roi không? Anh có thể đi xem thử không?”
Tiêu Vũ: “Được, em đi ra xa chút đi."
Lâm Y Y giữ chặt tay của anh: "Anh chú ý an toàn, nếu có nguy hiểm..."
Tiêu Vũ: "Anh đối phó được, đừng lo lắng." Nếu chỉ có một mình anh, anh sẽ không để con heo rừng đó vào mắt, chẳng qua có cô vợ nhỏ ở bên cạnh anh không muốn dọa cô, không để cô nhìn thấy vẻ mặt tàn nhẫn của mình.
Lâm Y Y: "Vâng." Nói xong, cô đi về hướng của Lâm Đại Quân, vừa đi vừa nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ chưa tiến lên mà nhặt mấy cục đá ném vài cái hướng tới vị trí của lợn rừng. Lợn rừng không có trí khôn, không cần nghĩ nó đang mai phục, cho nên gặp cục đá cũng chẳng thèm phản ứng, Tiêu Vũ nói với Lâm Y Y: "Nhất Nhất, em đi gọi cha anh và anh cả lại đây, Đại Quân, đi lấy dao, sau đó lấy cái thùng gỗ và ghế đến đây."
Lâm Đại Quân đang ngã ngồi trên mặt đất ngơ ngác nhìn, trong đầu cậu ta cũng chỉ là một mảnh trống rỗng, chờ đến khi cậu ta mở to mắt, lợn rừng đã chết rồi, cho nên cậu ta tưởng rằng là lợn rừng bị anh rể đánh chết. Lúc này nghe được tiếng Tiêu Vũ gọi, cậu ta lập tức đứng lên: "Vâng. Xoay người chạy đi.
Nhà họ Tiêu. Lâm Y Y thở hổn hển chạy đến nhà họ Tiêu: "Mẹ."
Tần Hương Cúc: "Có chuyện gì mà gấp gáp thế? Chồng con đâu?”
Lâm Y Y: "... Mẹ vào đi, con nói với mẹ một chuyện." Lâm YY kéo Tần Hương Cúc vào trong phòng, sau đó kể lại chuyện lợn rừng.
Tần Hương Cúc sửng sốt: "Mau, gọi cha con và thằng cả đi, còn có thằng ba, chúng ta đi giúp, ây ya, không biết có bị người ta phát hiện không, nếu như không có..."
Câu nói kế tiếp không cần nói cũng biết.
Lúc Tân Hương Cúc bị Lâm Y Y kéo vào phòng, Tê Cần Thái liên tục nhìn chằm chằm xem, đôi tai hướng đến gian phòng của Lâm Y Y nhưng không thể nào nghe thấy.
Tần Hương Cúc vừa ra khỏi phòng đã nói: "Ông à, thằng cả, thằng ba, lấy vũ khí đi, Tiểu Ngư Nhi đánh chết một con lợn rừng." Bà nói rất nhỏ nhẹ, thần thần bí bí.
Người nhà họ Tiêu kinh ngạc, vội vàng che lại miệng mình, Tiêu Đại Cường kéo theo con trai vôi vàng di chuyển, Tê Cần Thái và Lương thị đuổi theo, muốn đi xem thử nhưng bị Tân Hương Cúc thét to dừng lại: "Đi đâu mà đi? Ở nhà đợi, một đám người đông các người cảm thấy mục tiêu không đủ lớn hả?”
Tề Cần Thái và Lương thị không có cách nào chỉ có thể đợi ở nhà, các cô trơ mắt nhìn Lâm Y Y kéo theo Tiêu Đại Cường và những người khác rời đi, nhưng mà trong lòng các cô rất vui vẻ, chú hai (anh hai) giết lợn rừng, còn không phải là thể hiện việc nhà họ Tiêu bọn họ có thịt heo có thể ăn sao?
Lúc Lâm Y Y kéo theo nhà họ Tiêu đến, Tiêu Vũ đã cắt cổ lợn rừng lấy huyết lợn, anh không phải giết lợn chuyên nghiệp, chỉ cắt ở động mạch của lợn rừng.
Lâm Đại Quân, Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân ở một bên nhìn, trong mắt bọn họ có vui sướng, không có sợ hãi cảnh này chút nào. Lâm Y Y đi vào nhìn thoáng qua rồi vội vàng tránh ra, cô không sợ cảnh giết gà, nhưng cảnh giết lợn này cô không dám nhìn, bởi vì lớn rất lớn, vừa nhìn một cái sắc mặt cô đã tái mét đi.
Tiêu Vũ vẫn luôn chú ý đến cô, nhìn sắc mặt cô không thích hợp lắm, cho rằng cảnh tượng trước mắt đã dọa cô, cho nên đã để hiện trường lại cho Tiêu Đại Cường, anh đi lại bên cạnh Lâm Y Y: "Làm sao thế? Còn sợ sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận