Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 128 Anh re

Chuong 128 Anh reChuong 128 Anh re
Tiêu Vũ thấy cô có dự định cũng không hề nói gì, dù sao đây là em trai cô, hơn nữa cô lại là người có chủ kiến. Hai người ở Cung Tiêu Xã mua giấy xong liền vê nhà, Lâm YY để Tiêu Vũ giúp cô mang giấy về nhà, cô đi đến nhà bà Cát đón Lâm Ngũ Đệ. Kết quả đến nơi thì chỉ có bà Cát, anh em nhà họ Lâm đều không ở đó, bà Cát đang chơi đùa với Lâm Ngũ Đệ.
Thật ra Lâm Y Y cũng hiếu kì, năm nay bà Cát 58 tuổi, nhỏ hơn bà nội Tiêu vài tuổi, trong nhà không có đàn ông thì một mình bà làm sao tiếp tục sinh sống? Có điều đây là bí mật của người ta, mặc dù Lâm Y Y hiếu kỳ nhưng cũng sẽ không hỏi nhiều.
Bà Cát nhìn thấy Lâm Y Y đến rồi, cười chào hỏi: "Vợ của Tiêu Vũ đến rồi, em trai này của con thật ngoan, thật dính người."
Lâm Y Y: "Chào bà Cát, tính cách của nó có chút hướng nội, nhưng không sợ người lạ, thật sự tinh quái." Chỉ cần cho cậu ăn no là được,'Cảm ơn bà giúp con trông Tiểu Ngũ, Đại Quân bọn họ không lại đây sao?”
Bà Cát nói: "Đại Quân dẫn Tam Quân Tứ Quân đi tìm thức ăn, mấy em trai của con đều là bé ngoan, chờ bọn họ lớn lên thì con có thể dựa vào." Tư tưởng của người ta trong thời đại này, em trai chính là chỗ dựa của chị gái, anh em nhiều thì phụ nữ mới có chỗ chống lưng.
Lâm Y Y cười cười.
Lúc đi, Lâm Y Y cho bà Cát hai viên kẹo sữa đường, mong bà hỗ trợ chăm nom em trai một chút. Bà Cát cũng không muốn nhận, nhưng Lâm Y Y bỏ xuống liền đi, bà cũng không có cách nào.
Ngày hôm sau, Tiêu Vũ đi làm.
Lâm Y Y ôm Lâm Ngũ Đệ đưa anh đến cửa thôn: "Tiểu Ngũ, nói tạm biệt với anh rể, chúng ta phất tay. .. Phất tay một cái, tạm biệt anh rể."
Tay nhỏ của Lâm Ngũ Đệ vung nhanh chóng: "Tạm biệt. . . tạm biệt anh rể. . " Trước đây vẫn gọi anh Tiêu Vũ, hai ngày nay rốt cục cũng sửa lại.
Tiêu Vũ nói: "Mọi người trở về đi thôi."
Lâm Y Y: "Anh nhớ đừng quên đồ của em."
Tiêu Vũ: "Ừm, nhớ kỹ." Anh là một cục phó cục công an, còn phải đổi phiếu bột sữa lúa mạch cho vợ.
Lâm Y Y thấy anh đạp xe đi ra, đặt Lâm Ngũ Đệ xuống đất: 'Đến, Tiểu Ngũ, dắt chị đi." Trong tay có tiền, cô cũng không dám hào phóng, nhưng vẫn muốn mua bột sữa lúa mạch cho Lâm Ngũ Đệ, chủ yếu là có được phiếu sữa bột khó khăn.
Lâm Ngũ Đệ: 'Đi, đi cùng chị... - Cậu như một ông quan lớn, bước nhanh chân, cũng không muốn Lâm Y Y bế, tự mình loạng choà loạng choạng đi tới.
"Vợ của Tiểu Ngư Nhi." Bên cạnh có một phụ nữ cầm một cái rổ đi ngang qua, nhìn thấy Lâm YY chao hoi.
Lâm Y Y nói: "Thím." Đây là Lục Tiểu Xuân, mẹ Tiêu Đại Thực. Nhà họ Tiêu gen sinh đôi, Tần Hương Cúc sinh đôi trai gái, Lục Tiểu Xuân sinh đôi con trai, Tiêu Đại Thực và Tiêu Tiểu Thực, nhưng Tiểu Thực không khỏe từ trong bụng mẹ, mà lúc đó người trong thôn cũng sẽ không đến bệnh viện kiểm tra, cho nên lúc Tiêu Tiểu Thực sinh ra đã rất yếu, có lần phát sốt bị nóng hỏng đầu óc nên trở nên ngốc ngốc, nhưng không phải là dan, mà có chút chất phác, giống nhược trí vậy. Nhưng lúc bị sốt cậu đã tám tuổi, cho nên vẫn có trí thông minh của đứa trẻ tám tuổi.
Lúc này, hai anh em đi theo Lục Tiểu Xuân, Tiêu Đại Thực gặp Lâm Y Y chào một tiếng: "Chị dâu."
Tiêu Tiểu Thực tò mò nhìn Lâm Y Y, thấy Lâm Y Y nhìn mình, cậu nhếch môi, cười ngây ngô, ngoan ngoãn gọi: "Chị dâu." Lúc gọi vẻ mặt còn hơi ngượng ngùng.
Tình huống họ hàng nhà họ Tiêu Lâm Y Y đều biết, là mấy ngày nay Tân Hương Cúc nói với cô.
Lâm Y Y nói: "Chào Đại Thực, Tiểu Thực."
Thấy Lâm Y Y đáp lại, Tiêu Tiểu Thực nhích lại gân anh mình thẹn thùng.
Lục Tiểu Xuân: "Cháu mang em trai đi dạo đấy à?"
Lâm Y Y nói: "Anh Vũ đi làm, cháu đi tiễn anh ấy, thím đang bận gì sao?"
Lục Tiểu Xuân: "Không phải, thím đi lên núi xem có gì ăn không."
Lâm Y Y: "Vậy cháu không làm phiền thím nữa, thím lên núi cẩn thận."
Lục Tiểu Xuân: "Ừ, thím biết rồi."
Lâm Y Y trở lại nhà họ Tiêu, hôm nay nhà họ Tiêu không có ai ở nhà, đi tìm đồ ăn, trừ hai đứa nhỏ và bà nội Tiêu, Lâm Y Y đặt Lâm Ngũ Đệ xuống, để cậu chơi cầu vải với Tiêu Thụy và Tiêu Linh, cô đi viết lách. Lâm Y Y định mục tiêu cho mình, một tháng viết một câu chuyện nhỏ, mỗi chuyện khoảng mười vạn chữ, nếu muốn xuất bản, mười vạn chữ cũng vừa vừa vặn. Mà một tháng mười vạn chữ, tiền nhuận bút có 200, Lâm Y Y quả thực không nên quá thỏa mãn. Với số lượng mười vạn chữ, nhiệm vụ hàng ngày là 3000 đến 4000 chữ.
Nhưng trước khi viết bản thảo, Lâm Y Y lại nghĩ tới một sự kiện, liên quan tới đậu xanh và đậu nành trong nhà. Loại đậu này lâu nhất có thể để khoảng hai năm, Tiêu Vũ đổi mấy thứ này không thể là năm nay, hoặc là năm ngoái, hoặc là năm 58, cho nên không nên cứ tiếp tục để như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận