Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 490 Bà cố

Chương 490 Bà cốChương 490 Bà cố
Lại nói, có lẽ năm nay là năm tặng con, ngoại trừ Te Cẩn Thái, Lương thị, còn có Lâm Trân, tất cả mọi người mang thai.
Năm nay Tiểu Cát Tường sáu tuổi, cậu sinh trước một tháng qua tết năm 61, nhưng nếu dựa theo tuổi chan mà tính, mới hơn 4 một, còn không đến năm tuổi, nói đến tuổi mu Tiểu Thập Nhất cũng sinh vào tháng 10, bây giờ 3 tuổi, nhưng thật ra còn chưa tới 2 tuổi.
Tiểu Cát Tường mở bình sữa bột của mình ra, từ bên trong đổ ra một đống gì đó, có một phân tiền xu, còn có hòn đá xinh đẹp, còn có giấy gói kẹo, cậu lấy ra hai viên kẹo trái cây từ bên trong: "Thập Nhất, cho em kẹo ăn."
Tiểu Thập Nhất chưa nếm qua kẹo, bởi vì tuổi cậu bé còn nhỏ, mẹ cậu bé không cho cậu bé ăn đồ ngọt, nhưng con nít đều thích ăn kẹo, cho nên nhìn thấy kẹo, Tiểu Thập Nhất rất vui vẻ. Cậu bé giấu một viên trong túi, mở giấy gói kẹo của một viên khác, dùng đầu lưỡi liếm, thật ngọt.'Cám ơn anh Cát Tường." Cậu bé lộ ra răng nanh nhỏ, cười đến thật hạnh phúc.
Tiểu Cát Tường nhìn cậu bé, liếm môi, cũng lột một viên của mình, cũng cười theo. Cậu giấu tổng cộng ba viên kẹo, hai viên cho em trai, mình chỉ có một viên. Kẹo này là cha cậu mang về từ cung tiêu xã, không nhiều lắm, bình thường đều là mẹ cậu giấu, mỗi ngày cho cậu một viên.
Có đôi khi cậu không nỡ ăn một viên một ngày, sẽ cắn kẹo, một ngày ăn nửa viên, cho nên có thể trữ ba viên.
Tiểu Cát Tường: "Đi, chúng ta đến nhà bà nội."
Tiểu Thập Nhất: "Dạ."
Bà nội Tiêu từ bên Tân Hương Cúc đã biết cháu cố nhỏ đến đây, bà cứ một mực chờ bên ngoài, mấy năm nay thân thể của bà nội Tiêu và ông nội Tiêu đều rất khỏe mạnh, tuy rằng lớn tuổi, nhưng trong nhà không thiếu ăn, hơn nữa ăn cũng không tệ lắm, lại không có tâm sự gì, tâm rộng thân béo, đương nhiên thân thể khỏe rồi.
Tiểu Cát Tường: "Bà cố."
Bà nội Tiêu: “Ai, Cát Tường ngoan.”
Tiểu Cát Tường nói với Tiểu Thập Nhất: "Phải rồi, kêu bà cố."
Tiểu Thập Nhất: "Bà cố."
Bà nội Tiêu: "Ai ôi, là Tiểu Thập Nhất, Tiểu Thập Nhất thật ngoan, mau tới đây, để bà cố nhìn xem."
Tiểu Thập Nhất đi đến trước mặt bà nội Tiêu, một đôi mắt khờ dại trong suốt nhìn bà nội Tiêu.
Bà nội Tiêu nhìn thấy cậu bé, thật sự vui vẻ. Tiếp đó một tay bà nắm Tiểu Thập Nhất, một tay nắm Tiểu Cát Tường: "Đi, bà cố lấy đồ ăn cho các cháu." Tiểu Thập Nhất vội vàng hỏi: "Ăn ngon sao?"
Bà nội Tiêu: “Đúng, ăn ngon."
Tiểu Thập Nhất nở nụ cười, sờ kẹo trong túi, không biết có phải bà cố vẫn cho cậu bé kẹo không.
Bà nội Tiêu quả thật không hề ít thứ tốt, ví dụ như sữa bột, kẹo sữa, bánh bích quy, bà đều có, đây là Tiêu Linh đưa tới. Tiêu Linh làm ở căn tin công xã hơn hai năm, nơi đó là chỗ tốt, trong tay dư dả, cho nên cũng sẽ hiếu kính trưởng bối nhà mẹ đẻ. Bà nội Tiêu đều giấu mấy thứ này, cũng không chia cho đứa nhỏ, mà con cái người nào đến thăm bà, thì bà lấy ra cho đứa nhỏ ăn một chút. Với tuổi này của bà nội Tiêu, không cần phải bất công con ai, tuy rằng bà chỉ có một đứa con, nhưng có ba thằng cháu, tất cả mọi người hâm mộ nhà bọn họ, dù là bà nội Tiêu hay là ông nội Tiêu, hoặc là Tân Hương Cúc, đều có thể sớm hưởng phúc.
Nhưng mà, sau khi tách trong viện ra, ngoại trừ Tiểu Cát Tường thỉnh thoảng sẽ đến, Tiêu Thụy và Tiêu Châu đều không đến đây. Hoặc là nói, từ hồi tết năm đó Tê Cẩn Thái chạy về nhà mẹ đẻ, sau khi trở về, chị ta không lui tới với mọi người nữa, thế cho nên hai đứa con cũng vậy.
Bà nội Tiêu cũng là người có tính tình, tiểu bối không đến, dù sao cũng không đến mức bảo trưởng bối là bà đi qua? Cho nên, bà cất giấu toàn bộ đồ ăn ngon.
Tần Hương Cúc lại thân thiết với mấy đứa cháu hơn bà nội Tiêu một chút, dù sao cháu cố không giống với cháu.
Bà nội Tiêu lấy ra bánh bích quy và kẹo sữa, chia cho Tiểu Cát Tường và Tiểu Thập Nhất, mỗi người ba cái bánh bích quy, ba viên kẹo sữa, thật ra không phải không cho bọn họ nhiều, nhưng sợ đứa nhỏ không tiết chế, ăn sạch. Tiếp đó lại vào phòng bếp câm chén, pha cho mỗi người bọn nó một chén sữa bột.
Tiểu Thập Nhất nhìn thấy sữa bột, cậu bé không thích uống sữa bột, trong nhà không thiếu sữa bột, nhưng Tiểu Cát Tường thích uống: "Cám ơn bà cố." Nói xong, cậu bưng chén nho nhỏ lên uống một ngụm, sau đó lộ ra tươi cười hạnh phúc. Nhìn cậu như vậy, chắc chắn không phải lân đầu tiên uống.
Tiểu Thập Nhất nhìn Tiểu Cát Tường, lại nhìn bà nội Tiêu, cậu bé không muốn uống sữa bội.
Với cậu bé mà nói, sữa bột còn không hấp dẫn bằng kẹo trái cây trong tay.
Bà nội Tiêu nhìn thấy, hiên lành nói: "Tiểu Thập Nhất, sao cháu không uống, sữa bột này uống ngon lắm." Bà đương nhiên không biết Tiểu Thập Nhất không muốn uống. Đừng nói Tiểu Thập Nhất, ngay cả Lâm Ngũ Đệ ở trên đảo cũng uống không ít, dù sao uống sữa bột với đứa nhỏ ở tuổi này như Lâm Ngũ Đệ cũng rất có ích, Lâm Y Y cho con uống, sao có thể không để em trai uống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận