Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 140 Qua chuyen

Chuong 140 Qua chuyenChuong 140 Qua chuyen
Bà nội Tiêu: "Nhất Nhất, con không thể đi, Hương Cúc giữ chặt cháu dâu lại, hôm nay chỉ cần bà già tôi đứng đây thì ai cũng không thể mang Nhất Nhất đi được."
Tần Hương Cúc không cần bà nội Tiêu nói cũng đi tới giữ chặt Lâm Y Y: "Vợ thằng ba, con mang Tiểu Ngũ ra ngoài đi dạo đi." Không có Lâm Ngũ Đệ, Lâm Y Y sẽ không thể đi được.
Lâm Y Y giả vờ không chịu, sau đó không cẩn thận để Lương thị ôm Lâm Ngũ Đệ đi. Cô khóc lóc muốn đuổi theo, nhưng bị Tân Hương Cúc giữ lại giữ lại. Lâm Y Y bất lực nói: "Bà nội, mẹ, con biết hai người rất tốt với con, nhưng... nhưng con rất khó chịu. Rõ ràng đồ ăn Lâm Ngũ Đệ ăn là con dùng tiền của mình mua, là lương thực các anh trai của nó để ở đây, nhưng lại có người nói lời ong tiếng ve. Con mới kết hôn với anh Vũ được vài ngày, cứ như vật bị nói, sau này Lâm Ngũ Đệ lớn lên còn dụng tiên của con. Rồi khi bọn chúng trưởng thành đến tuổi dựng vợ gả chồng thì cũng cần dùng đến tiền của con. Họ định dùng nước bọt dim chết con sao?"
Te Cần Thái: "Bản thảo của cô mỗi tháng có năm đồng, cô có thể có bao nhiêu tiền cho em trai ăn học rồi còn đòi kiếm vợ cho em."
Bà nội Tiêu: "Co câm miệng cho tôi." Bà và Tân Hương Cúc đều biết, phí viết bản thảo của Lâm Y Y không phải chỉ có năm đồng. Lần trước cô viết lân thứ nhất nhận được tám đồng, vậy lân thứ hai, lần thứ ba thì sao? Vì vậy, Lâm Y Y nói muốn cho em trai đi học cùng cưới vợ cho chúng đều không phải nói khoác.
Lâm Y Y: "Bà nội, mẹ, con không phải là loại con cháu bất hiếu. Anh Vũ và con chuyển lên thị trấn. Con cũng muốn đón ông bà, cha mẹ lên thị trấn ở. Như vậy cũng là sai sao? Hôm nay, vợ của đồng nghiệp anh Vũ đến, mang theo một ít thức ăn, như vậy cũng bị nói ngày này... Cuộc sống như vậy mọi người nói con phải sống như thế nào? Hơn nữa... nào có chị dâu ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào phòng của chú em chồng? Chuyện này... con thực xấu hổ khi nói ra điều này." Lâm Y Y hiểu rõ ở thời đại này, trong nhà họ Tiêu ngoại trừ Tiêu Vũ, cô chỉ cần hiếu thuận với ông nội Tiêu, bà nội Tiêu, Tiêu Đại Cường và Tan Hương Cúc. Những người khác không phải trách nhiệm của Tiêu Vũ, cũng không phải trách nhiệm của cô, chỉ có bốn người này là trách nhiệm mà Tiêu Vũ không thể gạt bỏ, cũng là trách nhiệm mà Tiêu Vũ sẽ không trốn tránh. Cô có thể tính toán rõ ràng với những người khác, nhưng với bốn người này thì không được.
Tuy nhiên, Lâm Y Y không phản đối lòng hiếu thảo của Tiêu Vũ đối với họ, hiếu thảo là đức tính cơ bản nhất và đúng đắn nhất của con người, miễn là không phải chỉ coi hiếu thảo là nhất, một người đàn ông dạy cô khóc sao có thể chỉ biết hiếu thảo thôi chứ?
Bà nội Tiêu: "Chuyện này để bà cho con một câu giải thích." Sau đó, bà nhìn về phía Tê Cần Thái,'Về sau con dâu lớn sẽ không cần đến thị trấn nữa."
Te Cần Thái: "Bà nội...' Không đến thị trấn? Trong trấn mới có đồ tốt, dựa vào đâu mà kêu chị ta không được đến thị trấn?
Bà nội Tiêu nói tiếp: "Muốn tới thì chúng tôi cũng không cản, nhưng đây là nhà của thằng hai. Nhất Nhất mới là chủ nhà. Hôm nay cô nói người ta như thế, cô còn có mặt mũi mà đến lần nữa?"
Tê Cần Thái cảm thấy bà cụ vô cùng bất công.
Bà nội Tiêu lại nói: "Nếu sau này con dâu lớn đến, chúng tôi coi như không có đứa cháu dâu này." Bà nội Tiêu nói rất nghiêm túc bởi vì bà biết Tê Cần Thái sẽ bằng mặt không bằng lòng.
Tê Cần Thái nghiến răng, chị ta hận.
Tiêu Võ cũng có chút không phản ứng kịp, anh ta vội vàng nói: "Bà nội, cái này... cái này... dù sao chú hai cũng là em trai của con, không thể đến nhà em trai, đây là quy định gì chứ?"
Bà nội Tiêu nói: "Con có thể đến, dù sao giữa anh em không có mối thù nào qua đêm, nhưng giữa chị em dâu với nhau thì không có quan hệ gì cả, hai chị em dâu cãi nhau một lần thì oán hận sẽ tích lũy lại. Vợ con và Nhất Nhất không hợp nhau mà con và Tiểu Ngư Nhi cũng có gia đình riêng. Số lân hận thù qua đêm của hai anh em ap đến. Vậy nên vác con vì anh em, thằng hai, vợ con từ nay tốt nhất đừng đến thị trấn."
Tiêu Võ im lặng.
Bà nội Tiêu lại nói: "Tiểu Thụy là Tiểu Châu đều là cháu của Tiêu Ngư Nhi, nếu có việc cần nhờ Tiểu Ngư Nhi thì nó sẽ không từ chối, nhưng một chút cảm tình giống như đá mài dao. Mài càng nhiều lần thì tảng đá đó càng ngày càng mỏng, con hiểu không?"
Tiêu Võ khẽ cắn môi: "Đúng vậy, con sẽ nhớ kỹ lời của bà nội nói."
Bà nội Tiêu gật đầu, cười với Lâm Y Y: "Nhất Nhất, đừng tức giận nữa. Nhìn xem, bà nội xử lý chuyện này như thế nào?"
Trong lòng Lâm Y Y chợt lóe lên, thâm nghĩ bà nội Tiêu thật đúng là không đơn giản. Tất nhiên là cô rất vui, chỉ cần Tê Cần Thái không đến làm chướng mắt thì cô sẽ không bất kì chút bất mãn với nhà họ Tiêu. Đương nhiên, cô không thể nói là vui mừng, chỉ yếu ớt nói: "Anh Tiêu Vũ mới là chủ nhà. . Buổi trưa anh Vũ trở về, chúng ta phải hỏi anh ấy một chút."
Bà nội Tiêu nói: "Được rồi."
Vấn đề này cứ như vậy trôi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận