Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 434 Thu 3

Chuong 434 Thu 3Chuong 434 Thu 3
Lâm Đại Quân rất nghe lời chị cậu, hơn nữa ở trong bốn anh em, nghe kỹ lời của chị cậu nhất, thấy đồng chí nữ người ta ngã trước mặt cậu, cậu cũng sẽ không nhíu mày một chút nào, chuyện cháu gái ngoại của thím Quế Lan lần trước đã khiến cậu ăn một bài học rồi. Hơn nữa, cậu cũng sợ con gái tống tiền cậu ta, đến lúc đó phải bồi thường tiền thì tiêu. Lâm Đại Quân trừ hào phóng với chị cậu ra, soi mói bản thân, với vợ cậu cũng soi mói, cậu chỉ sợ cậu không có tiền khiến mình chết đói. Nhưng sự soi mói của cậu có giới hạn, ở phương diện ăn uống, cậu không bạc đãi mình, không ăn chết đói sao làm việc?
Lâm Y Y: "Đây là thư nhà của anh ba các em, các em đều xem một chút, Tiểu Ngũ không biết chữ, Tứ Quân đọc cho Tiểu Ngũ nghe, lúc đọc còn có thể dạy Tiểu Ngũ nhận biết chữ, thoáng chốc tuần này anh cả các em trở về, nói nội dung thư cho nó, sau đó ba anh em các em đều viết một bức thư nhà cho Tam Quân, Tiểu Ngũ không biết viết, Tiểu Ngũ nói ra những lời trong lòng, để Tứ Quân viết giúp, sau khi viết xong gửi chung với thư của chị." Năm nay Lâm Tứ Quân lớp bốn, sáu tháng cuối năm sẽ học lớp năm năm, chữ thông thường trên sách cậu đều có thể nhận ra.
Lâm Tứ Quân: "Được."
Lâm Ngũ Đệ: "Sang năm em biết viết chữ." Năm nay cậu bảy tuổi, sáu tháng cuối năm học lớp một tiểu học, cậu nhất định phải học thật giỏi, phải làm đứa trẻ biết nhiều chữ hơn các anh trai.
Lý tưởng của Lâm Ngũ Đệ rất tốt, thế cho nên vì lý tưởng này, cậu là sinh viên duy nhất của nhà họ Lâm.
Lâm Y Y nói: "Chờ Tiểu Ngũ biết chữ, về sau chị sẽ nhờ Tiểu Ngũ viết thư nhà giúp chị."
Lâm Ngũ Đệ kiêu ngạo nói: "Không thành vấn đề."
Lâm Y Y tính rồi, bây giờ Tiểu Ngũ 7 tuổi, đến năm 76 mười năm rung chuyển chấm dứt, đến năm 77 khôi phục thi đại học, cậu đúng lúc có thể tham gia thi đại học, cho nên cô chưa từng lo lắng cho nghề nghiệp của Tiểu Ngũ. Cho dù thành tích Tiểu Ngũ có kém đi nữa, trúng tuyển trường đại học điểm chuẩn thấp một chút dù sao cũng có thể thi lên.
Nhưng thời gian đó xa như vậy, còn phải chờ 11 năm, trước hết cô không nghĩ nữa.
Lâm Tứ Quân đọc thư cho Lâm Ngũ Đệ, cậu cầm thư về nhà, thuận tiện đến nhà Lâm Đại Quân một chuyến: "Chị dâu có ở nhà không?”
Lâm Trân đã ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát phải đi làm, nghe thấy lời nói của Tứ Quân nhân tiện nói: "Ở đây, Tứ Quân có chuyện gì vậy?" Tất cả mọi người nói Lâm Trân gả đến ổ hạnh phúc, vừa gả qua đã làm chủ gia đình, không cần hầu hạ cha mẹ chồng, mặc dù có khi phải chăm sóc em chồng một chút, nhưng em chồng chủ yếu đều ăn cơm ở nhà chị bọn họ, cho nên cuộc sống của Lâm Trân, được các cô gái cả thôn hâm mộ.
Trên thực tế đúng là như thế. Nhưng Lâm Trân là cô gái cần cù, Lâm Đại Quân đến thị trấn học cấp ba, cô ở trong nhà phải cho heo, gà ăn, sau đó lại đi làm, cô làm việc khá thoải mái, nhưng không phải loại công việc của phụ nữ lười biếng chỉ có thể được hai ba công điểm, cô thuộc lớp giữa, một ngày có thể lấy bốn công điểm.
Tuy nhiên, Lâm Trân cũng có tâm sự, tâm sự của Lâm Trân chính là nhìn qua nhà này cô bé lo liệu, cái gì cũng do cô bé làm chủ, nhưng tiền trong nhà vẫn ở trong tay Lâm Đại Quân, Lâm Đại Quân cái gì cũng tốt, chỉ điểm ấy không tốt, cậu cầm tiền rất gắt gao, mỗi tháng cho Lâm Trân một đồng tiền.
Điểm ấy khiến Lâm Trân rất buồn bực.
Nhà người khác không phải phụ nữ lo liệu việc nhà sao?
Lâm Đại Quân, cậu là chủ gia đình, nhà bọn họ cậu làm chủ. Nhưng còn hơn không có tiền, một tháng có một đồng tiền đã rất tốt, nhà người khác mỗi tháng nào có một đồng tiền tiêu vặt chứ? Hơn nữa, Lâm Đại Quân cũng nói, chờ heo con lớn, phiếu thịt đổi trứng gà, trứng gà đưa đến cung tiêu xã, tiên này cậu không cần, bởi vì heo do Lâm Trân nuôi, cho nên tiền đổi được cho Lâm Trân cầm. Nghe thế, Lâm Trân vẫn rất vui vẻ.
Việc tiết kiệm của Lâm Đại Quân vẫn có nguyên tắc.
Đương nhiên, Lâm Trân từng nhắc chuyện này với mẹ cô, mẹ cô bảo cô nghĩ cách hỏi Đại Quân một chút, tiền dầu muối dấm chua trong nhà thì làm sao bây giờ? Nếu Đại Quân nói tiền này cậu trả, vậy Lâm Trân đừng so đo. Dù sao chỉ riêng tiền bán phiếu thịt, một năm nhà bọn họ cũng có hơn mười đồng, hơn nữa tiền kiếm từ công điểm của bản thân Lâm Trân thêm vào cũng có đến 20 đồng.
Vì thế, Lâm Trân đến hỏi Đại Quân, tiền dâu muối dấm chua thì làm sao bây giờ? Lâm Đại Quân nói, dâu muối tương dấm chua cậu sẽ mua. Cậu mua thế nào? Đương nhiên hỏi chị cậu mua.
Lâm Trân không có hỏi nhỏ cậu mua sao, nghe thấy Đại Quân sẽ mua, cô liên an tâm.
Nói tóm lại, vợ chồng son vẫn tốt lắm, kết hôn một tháng, Lâm Đại Quân chưa từng thoải mái như vậy, quần áo không cần mình giặt, cơm không cần mình nấu, cho nên có vợ thật tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận