Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 73 Thư

Chương 73 ThưChương 73 Thư
Lâm YY: "Lại đây."
Tiêu Vũ đi vào hai bước, duy trì khoảng cách lễ phép, cho dù là vợ chồng chưa cưới, anh vẫn khắc chế như cũ.
Lâm Y Y: "Nhắm mắt lại."
Tiêu Vũ nắm hay tay, căng thẳng, cũng hiếu kì, anh suy đoán: Cô muốn làm gì? Cho mình ăn sao?
Lâm Y Y: "Nhanh nhắm mắt lại đi mà."
Tiêu Vũ nhìn Lâm Y Y một hồi lâu: "Không cần cho anh ăn, em giữ lại bồi bổ thân thể."
Lâm Y Y: ".. . Không cho anh ăn." Lần trước cho, lần này lại cho, làm gì còn cảm giác mới mẻ nữa?
Không phải ăn? Vậy thì làm gì?
Lâm Y Y: “Nhanh lên, lẽ nào anh không nghe lời vợ?”
Tiêu Vũ nhắm mắt lại: ".. " Mới là một cô gái nhỏ 15 tuổi, sao lại có suy nghĩ không đứng đắn như vậy rồi? Nhưng không thể phủ nhận, trong lòng anh có chờ mong. Cuộc sống của anh giống như đồng hồ báo thức vậy, phảng phất như đã được khắc hoạ sẵn, nhưng thời gian qua đi hai năm, từ khi ở trên đường gặp phải cô đang hôn mê, cuộc đời của anh như bị quấy ray. Tiêu Vũ nhắm mắt lại, tim đập có chút nhanh. Bởi vì liên quan đến nghề nghiệp, giờ phút này anh đối với bốn phía càng thêm nhạy cảm. Chỉ cần một chút động tĩnh anh cũng có thể cảm giác được. Ví dụ như vị hôn thê nhỏ nhích lại gần mình, hơi thở của cô càng ngày càng gân, mà anh. .. cũng càng ngày càng căng thẳng.
Cô muốn làm gì?
Giờ khắc này Lâm Y Y nhìn dáng vẻ anh nhắm chặt hai mắt, thậm chí bởi vì căng thẳng mà lông mi đều đang run rẩy. Lâm Y Y cười cợt, đột nhiên nhón chân lên, hôn một cái ở dưới cằm anh, sau đó lại lùi vê sau vài bước.
Tiêu Vũ mở choàng mắt: "Em.. -"
Lâm Y Y nói: "Đây là cảm ơn anh, cảm ơn anh vì em cân nhắc nhiều như vậy, cảm ơn anh mở ra một thế giới vì em."
Tiêu Vũ: "... Ữm." Đỏ mặt.'Vậy. .. Vậy anh đi đây."
Lâm Y Y: "Vậy em không tiễn anh."
Tiêu Vũ: "Ừm." Xoay người, bước chân suýt chút nữa ngổn ngang, sau đó. .. bước chân càng nhanh hơn.
Lâm Y Y đứng ở cửa nhìn anh rời đi, có loại cảm giác hạnh phúc. Loại hạnh phúc này không giống hạnh phúc dành cho người nhà, loại hạnh phúc này có thể làm cho trái tim của cô được lấp đầy.
Thế nhưng chẳng được bao lâu, nét cười của cô dần dần chìm xuống, cô không hiểu ra sao mà đến nơi này, không biết ở 2020 năm thế nào rồi, cũng không biết ba mẹ thế nào rồi.
Buổi tối mấy ngày nay, mỗi lần ngủ thì cô đều đang nghĩ, có phải thật ra cô chỉ là đang mơ một giấc mơ hay không, tỉnh mộng rồi thì cô vẫn là Lâm Y Y của năm 2020. mà không phải là Lâm Đại Nha ở năm 60. Thế nhưng. . . trải qua một tuần này, cô biết đây không phải là mộng.
Lâm Y Y lau mắt một cái, đem sự nhớ nhung gia đình và cha mẹ dan xuống đáy lòng.
Chờ đến lúc ăn cơm tối, Lâm Đại Quân dẫn Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân trở về, nhìn thấy Lâm Y Y lấy ra sách giáo khoa sơ trung, cậu ta vui vẻ cuống lên, cho dù là sách cũ, thiếu chỗ này chỗ kia nhưng cũng không giảm bớt nội tâm vui sướng. Thật ra, thời đại này con người đều quen thuộc với bần cùng, cho nên bọn họ cũng sẽ không quá lưu ý đến cũ mới, có thể sách thì bọn họ liền vui vẻ.
Lâm Đại Quân nhếch môi: "Cảm ơn chị." Cậu ta ôm sách nhìn chăm chú.
Lâm Y Y: "Sách bị thiếu mất vài tờ, đến khi cần dùng thì viết tay vào là được rồi."
Lâm Đại Quân: "Chị, vậy khi nào chúng ta bắt đầu đọc sách?"
Lâm Y Y suy nghĩ một chút: "Chờ sau khi chị gả đi, buổi sáng khí trời trong lành một chút, mọi người tiếp tục tìm thức ăn, buổi chiều trời nóng nực thì ở nhà đọc sách, em cảm thấy thế nào?”
Lâm Đại Quân: "Rất tốt."
Lâm Tam Quân, Lâm Tứ Quân đương nhiên không thành vấn đề.
Có thể bị việc đọc sách ảnh hưởng, mấy ngày nay Lâm Đại Quân, Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân đều vô cùng hứng thú. Buổi sáng ngày đó, bọn họ đi ra ngoài tìm đồ ăn không bao lâu, ở cổng nhà họ Lâm liên vang lên âm thanh người xa lạ: "Xin hỏi nhà của Lâm Nhất Nhất là nơi này sao?"
Lâm Y Y chính đang viết chữ, Lâm Ngũ Đệ ở trong phòng tự mình chơi đùa. Nghe có người đến, Lâm Y Y vừa đi ra ngoài vừa đáp: "Là nơi này, cho hỏi là vị nào?" Có điều không cần chờ đối phương trả lời, cô đã biết là người phát thư.
Người phát thơ nói: "Cô là Lâm Y Y sao? Thư của cô, đến ký tên."
Lâm Y Y: "Được rồi, cảm ơn." Cô cầm thư nhìn xuống, nhìn thấy địa chỉ người gửi, cả người hưng phấn lên, là tòa soạn báo thị trấn gửi thư cho cô, sắp một tuần rồi cuối cùng cũng có thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận