Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 68 Khen ngợi

Chương 68 Khen ngợiChương 68 Khen ngợi
Ngài Trương nói: "Hai đứa con nuôi, mỗi người sẽ luôn luôn hiếu thảo với chúng ta, cũng khiến bọn họ có suy nghĩ cạnh tranh nhau, nghĩ rằng ai hơn hiếu thảo với chúng ta, chúng ta sẽ đưa tài sản cho người đó."
Bà Trương: "Đây là anh đột nhiên nghĩ đến à?”
Ngài Trương: "Anh đã sớm nghĩ tới, dù sao cũng là nhận nuôi, tuổi của chúng ta cũng không nhỏ, không thể đặt hết hy vọng lên trên một người, chúng ta cầm tiền, tại sao phải sợ bọn họ không hiếu thảo?"
Bà Trương nghĩ một lát: Anh nói đúng, người có so sánh áp lực sẽ lớn." Nói xong, ánh bà ta mắt đỏ,/'Nếu A Nhân còn sống thì tốt rồi. Thanh âm cũng nghẹn ngào. A Nhân là con của bọn họ.
Ngài Trương vỗ bả vai của vợ: "Đừng nghĩ nữa." Ông cũng khó chịu, cũng đau lòng, nghĩ đến đứa con, ánh mắt ông ta cũng đỏ. Thế nhưng, người đã qua đời, nếu ông không thể nhịn để an ủi vợ, chăm sóc vợ, vợ lại càng cảm thấy đau xót không thôi.
Bà Trương không nói gì thêm.
Đại đội sản xuất Thượng Lâm.
Bình thường Lâm Đại Quân bọn họ đều năm sáu giờ mới quay về, hôm nay mới bốn giờ đã trở lại, ngay cả một nửa tôm hùm như bình thường cũng không có. Lâm Đại Quân và Lâm Tam Quân, Lâm Tứ Quân đang xử lý tôm hùm, khó tránh khỏi lại oán trách Lâm Nhị Quân.
Lâm Đại Quân căm giận nói: "Nếu không phải do Nhị Quân, chúng ta còn có thể câu được mấy ngày, bây giờ thì hay rồi, tôm lớn hung tợn đều không có, chị cũng không tìm được chỗ tiếp."
Lâm Tứ Quân: "Cũng không được, tìm đâu ra tôm Đại Hung tốt như vậy."
Lâm Tam Quân cũng tức giận với Lâm Nhị Quân, nhưng không nói gì.
Lâm Y Y: "Ai... Nếu Nhị Quân không lấy 200 đồng đi, nói không chừng chúng ta còn có thể dùng số tiền đó đi mua ít lương thực. Nhưng mà... Nhưng nếu bị người ta biết, nói chúng ta dùng tiền bán em, bán anh đi mua lương thực, chúng ta cũng không cần làm người nữa."
Lâm Đại Quân: “Chị, là do chị quá tốt."
Lâm Y Y cười cười: "Nếu là Đại Quân em, cho dù chị trả tiên lại cho em, chắc chắn em cũng sẽ lén lút đưa chị, chị tin tưởng em, là một đứa em trai tốt, một người anh tốt."
Lâm Đại Quân thầm nghĩ, cậu ta chắc chắn sẽ không lén đưa, nhưng không thể phá hoại hình tượng ở trong lòng chị.
Lâm Tứ Quân: "Vì sao anh hai không lén đưa tiền cho chúng ta? Chính vì anh hai muốn số tiên này, anh ta thật ích kỷ." Lâm Đại Quân: "Nó vẫn luôn ích kỷ như vậy, còn kêu chị đi bán máu, nó mưu ma chước quỷ biết bao nhiêu."
Lâm Tam Quân không nói gì.
Lâm Y Y nhìn bọn họ tiếp tục nói Lâm Nhị Quân không phải vậy, trong lòng nghĩ rằng, anh em plastic. Tuy nhiên: "Qua hai ngày nữa sẽ khai giảng, các em nghĩ thế nào?”
Lâm Đại Quân: "Đi bán máu... Cũng không được." Trước đó bởi vì chuyện bán máu chủ nhiệm Dương cố ý tìm bọn họ, nói bán máu là phạm pháp, cho nên, ban đầu Lâm Đại Quân muốn bán máu của mình để đến trường, cũng không hi vọng vào bán máu nữa.
Lâm Tứ Quân méo miệng, ngay cả học cậu ta còn không được đi, cho nên cậu ta càng nảy sinh sự khó chịu.
Lâm Tam Quân không nói gì, nhìn về phía Lâm Y Y.
Lâm Y Y nói: "Đại Quân, em là anh cả, em là chủ nhà, em nói trước đi, em nghĩ thế nào?"
Lâm Đại Quân: "... Em... Chị... Đồ cưới của chị... Đồ cưới có thể...' Cậu ta có hơi hổ thẹn. Gần đây chị cả dẫn bọn họ trải qua những ngày cũng không tệ lắm, lại bảo cậu ta nói ra chuyện dùng đồ cưới để đi học một các đương nhiên, cậu ta cũng cảm thấy xấu hổ.
Lâm Y Y: "Đồ cưới tổng cộng 16 đồng tiền, 10 đồng tiền là anh rể các em lén lấy ra tô điểm thêm, chị còn phải trả vê, cũng chỉ có 6 đồng tiền, 6 đồng tiền thì đợi sau khi chị lấy chồng, có thể giao cho Đại Quân em bảo quản. Nhưng mà, sáu đồng tiền không đủ cho ba anh em cùng đi học, chỉ đủ một người đến trường thôi."
Lâm Y Y rõ ràng khỏi phải nói, nhưng ba anh em thì đang nghĩ, nếu chỉ đủ cho một người đến trường, như vậy ai đi? Lúc này, ai cũng muốn đi.
Lâm Y Y: "Nếu các em đi học, không có lương thực, các em ăn cái gì?"
Cho nên, còn phải có người tìm thức ăn.
Lâm Đại Quân: "Chịu đựng đến tháng 10, sẽ có lương thực." Công điểm khi trước của cha mẹ bọn họ tới tháng 10 có thể chia lương thực, nhưng không biết có thể chia bao nhiêu, còn phải nộp lương thực lên.
Lâm Y Y: "Chị có một ý tưởng."
Lâm Đại Quân: "Chị, chị có ý tưởng gì?"
Lâm Y Y: "Tuy rằng bây giờ không cần làm việc, nhưng tới ngày mùa, vẫn phải làm việc, tới sáu tháng cuối năm, dù cho bao nhiêu lương thực, điểm công kiếm tiền được vẫn sẽ chia cho chúng ta, cho nên chị nghĩ, hai năm này mọi người sẽ không đi học, kiếm điểm công kiếm tiền trước, có tiền, chúng ta lại đi đến trường. Đương nhiên, vì để công bằng... , các em tự mình kiếm điểm công kiếm tiền cho bản thân đều do mình quản, đến lúc đó dùng tiền này đi đến trường. Chị nghĩ, các em của chị tự kiếm điểm công để đến trường, cố gắng như vậy, cần cù như vậy, vươn lên như vậy, có lẽ công xã và trường học đều sẽ khen ngợi các em."
Ở tuổi của mấy đứa nhóc này, đều thích được khen ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận