Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 582 Ngay thu heo

Chuong 582 Ngay thu heoChuong 582 Ngay thu heo
Lúc Phương Phương và Trương Hiếu Quân từ nhà của Lâm Y Y lúc rời đi, vừa vặn là sau giờ ngọ, mùa đông sau giờ ngọ có mặt trời ấm áp soi sáng, vô cùng thoải mái. Trương Hiếu Quân mang theo một cái rổ, bên trong rổ là cây cải củ và đậu nành đông lạnh của Lâm Y Y. Phương Phương ở một bên líu ra líu ríu nói chuyện, một đường này đều đang khen Lâm Y Y: "Chị cả thật xinh đẹp, da dẻ chị cả thật là đẹp."
Trương Hiếu Quân nghe Phương Phương khen ngợi Lâm Y Y, cậu ta cũng vui vẻ, tuy Trương Hiếu Quân làm con nuôi cho nhà họ Trương, tự nhận là người thành phố, thế nhưng trong xương vẫn còn có chút tự ti, mà giờ khắc này, Phương Phương khen ngợi Lâm YY khiến cậu ta cảm thấy rất kiêu ngạo. Phương Phương: "Đúng rồi, chị cả làm món ăn ngon thật, nhìn chỉ là cây cải củ thông thường, cũng không có thịt, thế nhưng mùi vị thật không tệ." Nước tương, đường trắng nấu chung với cây cải củ thật sự ăn rất ngon, cây cải củ mềm mại, nhưng tiên đề ăn ngon là đủ dầu, nước tương và đường trắng cũng không ít, thời đại này có ai lại cam lòng cũng nhiều dầu như vậy chứ?"
Trương Hiếu Quân: "Ừm, ăn ngon." Cậu ta nhớ tới năm 60 hồi đó, chị cả vẫn còn chưa xuống bếp.
Phương Phương: "Anh xem khăn quàng cổ của em, khăn quàng cổ này nhất định rất đắt, chị cả nói là nhờ người ta mang đến từ thành phố S, là thành phố S to lớn kia."
Trương Hiếu Quân không tự chủ được sờ sờ khăn quàng cổ của mình: "Ừm, chị cả vẫn luôn tốt như vậy."
Hai người vê đến nhà, nhìn thấy Phương Tào ở cửa đi tới đi lui, thấy bọn họ quay về, Phương Tào vội hỏi Phương Phương: "Như thế nào như thế nào? Em không làm ra chuyện khiến người ta chán ghét đó chứ?" Đến cùng cũng là anh em ruột, tính cách em gái mình cậu ta cũng biết đến, có chút tùy hứng.
Phương Phương bất mãn đẩy Phương Tào ra: "Anh, anh không tin em gì hết. Anh nhìn xem cái này của em... Đây là chị cả đưa." Phương Phương chỉ chỉ cổ của mình,'Em và Hiếu Quân mỗi người một cái, chị cả nói, đây là lễ vật kết hôn cho chúng ta, em cho anh biết, chị cả rất xinh đẹp...”
Phương Tào kinh ngạc đến ngây người, đây là em gái của cậu ta sao? Xưa nay em gái của cậu ta sẽ không khen ngợi người khác.
Trương Hiếu Quân: "Chị của em cho tụi em mang món ăn về, buổi tối chúng ta có đồ ăn ngon."
Trương Hiếu Quân nói chuyện ăn, Phương Tào liền bị hấp dẫn."Món gì ăn ngon?" Nơi này, trừ ăn ra, đã không có gì hay có thể hấp dẫn người.
Trương Hiếu Quân lấy ra để cậu ta xem.
Phương Phương: "Chị cả làm món ăn rất ngon, mùi vị rất tuyệt, em có thể ăn hai bát cơm." Lâm Y Y đương nhiên không biết Phương Phương ninh nọt khen ngợi mình, có điều, từ ngày đó sau khi Trương Hiếu Quân và Phương Phương đến, cũng không đến nữa, điều này làm cho Lâm Y Y có chút bất ngờ, cô còn chờ Trương Hiếu Quân đến nấu nước cho mình. Trương Hiếu Quân cũng không phải là không muốn đến, Lâm Y Y làm đồ ăn ngon, cậu ta cũng muốn đến, thế nhưng cậu ta tự nhận không phải kẻ tống tiền người thân, cho nên cũng không tiện đến, nói tóm lại, vẫn là Trương Hiếu Quân nặng chuyện mặt mũi.
Ngày này, Lâm Y Y thức dậy vào sáng sớm, liền dẫn Tiểu Thập Nhất đến Đại đội sản xuất Thượng Lâm, bởi vì nhà họ Lâm muốn giao heo nhiệm vụ. Lâm Y Y ở hệ thống thương thành lại mua một chiếc xe đạp cho nữ, thực sự là không có xe đạp không tiện.
Còn nhớ thời điểm năm 62, bởi vì nhà họ Lâm nuôi heo nhiệm vụ đặc biệt mập, cho nên vẫn là nhà họ Lâm nhờ người chở heo đến giao nộp heo cho hợp tác xã, vào lúc ấy, hợp tác xã cũng không biết nhà họ Lâm có thể nộp lên, bởi vì hợp tác xã thống nhất sẽ thu lại heo vào cuối năm.
Cho nên vào lúc này, khi cuối năm đến, người của hợp tác xã sẽ đến thu heo.
Khi Lâm Y Y mang theo Tiểu Thập Nhất đến, người của hợp tác xã còn chưa tới nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm ngoại trừ Lâm Tứ Quân là chủ nhà ra, Trương Hiếu Quân và Phương Phương, Phương Tào cũng đến giúp đỡ, đương nhiên, nói thật dễ nghe là đến giúp đỡ, thật ra bọn họ là đến xem trò vui.
Lâm Tứ Quân: "Chị cả, chị đến rồi. Tiểu Thập Nhất, để cậu tư ôm." Nói xong thì ôm Tiểu Thập Nhất từ trên xe đạp xuống.
Trương Hiếu Quân: "Chị cả."
Phương Phương: "Chị cả đến rồi."
Phương Tào nhìn nữ đồng chí xinh đẹp trước mắt có chút bất ngờ. Trước đó nghe Phương Phương khen ngợi người chị này, cậu ta không thể nào tin được Phương Phương, nhưng bây giờ nhìn thấy, thật sự đã tin tưởng. Cô gái ăn mặc chiếc quần nhung màu đen, áo bông xám nhạt ngắn tay. Bên trong áo bông là chiếc áo len cùng màu, tóc đen nhánh đến vai, cột tóc nửa đầu, trên tóc có một cái buộc tóc màu đen, hơn nữa còn đẩy tóc mái lên, cho nên rất có thần thái văn nghệ. Cô gái không cao, mà do đang mang giày vải, cho nên này chiều cao này là chiêu cao thật. Nhưng dù là như vậy, bởi vì vóc người khá là cân xứng, hạ thân tương đối dài, cho nên nhìn qua cao hơn rất nhiều so với người cùng chiều cao. Đây là một cô gái không giống dân quê, không, dù là người thành phố cũng không giống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận